[Edit - Hoàn] Chỉ Muốn Thích Em - Tuế Kiến - Chương 52
Ánh sáng trong xe mờ tối, Trì Uyên đứng bên ngoài xe, đường nét khuôn mặt được hắt lên một lớp bóng mờ tự nhiên trông như không gian ba chiều. Anh khẽ nhếch môi, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào Văn Tưởng, lông mi vừa dày lại dài để lại dấu vết ở đuôi mắt.
Ngón tay anh mềm mại lại ấm áp, gần như không dùng lực để nắm lấy ngón tay cô.
Văn Tưởng bất ngờ không kịp phòng chạm phải ánh mắt của anh, tim đập chậm một nhịp, ngón tay hơi cuộn lại cọ vào gan bàn tay anh.
Trì Uyên không đợi câu trả lời của cô, sau mấy giây liền buông tay ra rồi lui ra ngoài một bước, ngón tay trắng ngần thon dài vắt lên cửa xe, móng tay được cắt gọn gàng.
Từ góc độ này, ánh mắt Văn Tưởng đúng lúc dừng lại giữa eo anh, áo sơmi trắng được nhét ngay ngắn vào trong quần tây, dây thắt lưng hàng hiệu tôn lên vòng eo thon gọn mạnh mẽ.
Khoảng cách gần như vậy, Văn Tưởng thậm chí có thể nhìn rõ hoa văn phức tạp tối màu trên cúc áo sơmi của anh, cong cong ngoằn ngoèo hoàn toàn tương phản với sự đơn giản của anh.
Cửa xe nhanh chóng được Trì Uyên đóng lại từ bên ngoài, bóng dáng vòng qua đầu xe ngồi vào ghế phó lái.
Văn Tưởng thu hồi ánh mắt, mặt nóng lên một cách khó hiểu, giơ tay hạ cửa kính xe xuống vài cm, tiếc là trong bãi đậu xe hoàn toàn khép kín, không có nhiều gió mát.
Cũng may Trì Uyên vẫn chuyên chú nghe điện thoại nên không nhận ra cái gì.
Porsche Panamera4 màu đen nhanh chóng chạy ra khỏi bãi đậu xe một cách lặng lẽ, hoà nhập vào dòng xe dài bên ngoài.
Trì Uyên nghe điện thoại hơn nửa đoạn đường nhưng rất ít khi lên tiếng nói chuyện, càng nhiều hơn là bình tĩnh nghe người đối diện nói.
Không khó đoán, lúc này việc mua bán sáp nhập cũng không dễ dàng như bên ngoài đồn.
Văn Tưởng tiếp tục một tay cầm vô lăng, ánh mắt nhìn dòng xe phía trước, vẻ mặt có hơi đăm chiêu, gió lạnh ngoài xe lùa vào trong xe theo cửa sổ cô đã mở vài cm trước đó.
Không khí khô lạnh của thu đông với cái lạnh buốt giá không ấm áp như mùa xuân hè.
Số giây dừng đèn đỏ ở đây đặc biệt dài, Văn Tưởng nghĩ đến xuất thần nên không chú ý đến Trì Uyên đã kết thúc cuộc gọi, nhìn về phía cô.
“Văn Tưởng.”
“Hả?” Cô lấy lại tinh thần, quay đầu lại nhìn, “Sao vậy?”
“Đóng cửa sổ lại.” Trì Uyên lời ít ý nhiều, giọng điệu có hơi trầm.
Thực ra Văn Tưởng không muốn đóng vì trong xe đang bật hệ thống sưởi, có hơi ngột ngạt, giữ lại chút khe hở này mới có thể thoáng khí.