[Edit - Hoàn] Chỉ Muốn Thích Em - Tuế Kiến - Chương 40
Sau khi tang lễ kết thúc không bao lâu, bệnh tình của Tưởng Viễn Sơn đột ngột chuyển biến xấu. Phía bệnh viện sau nhiều làm hội chẩn quyết định làm phẫu thuật trước.
Chuyện gameshow mới của Thịnh Hoa đã chính thức lên kế hoạch với lý do thiểu số tuân theo đa số, đã bắt đầu chiêu mộ bên ngoài, chuẩn bị sản xuất và chiếu đồng thời vào cuối năm và tết âm lịch.
Lần đổ bệnh này của Tưởng Viễn Sơn, Văn thị và Truyền thông Thịnh Hoa như hai ngọn núi lớn không thể tách rời trên vai Văn Tưởng, công việc bận rộn gần như khiến cô không có thời gian để suy nghĩ việc khác.
Cả ngày cô đều chạy qua lại giữa bệnh viện và công ty, về chuyện Trì Uyên nói muốn nói chuyện sau khi kết thúc tang lễ trước kia đương nhiên cũng bị ném ra sau đầu.
Trước hôm phẫu thuật một ngày, Văn Tưởng ở Văn thị họp đến đêm khuya, lúc ra khỏi công ty đã qua 0 giờ. Tần Cấm đang cầm tài liệu mà Thịnh Hoa mới đưa lên theo Văn Tưởng lên xe, “《Young》 đã thông qua tiết mục lập hồ sơ, đây là tình hình đăng ký hiện tại ở các khu vực khác nhau. Ngoài ra chuyện cô bảo tôi liên hệ với tạp chí《Nhân vật CG》 , bộ phận pháp lý và bộ phận thương mại bên kia đã và đang nói chuyện hợp tác, bọn họ rất vừa lòng với ngoại hình của Vưu Thời. Nếu không có gì xảy ra, Vưu Thời chắc là có thể lên trang bìa phát hành vào mùa thu của bọn họ.”
Văn Tưởng vừa mới tiếp quản nghiệp vụ kinh doanh nên gần như chuyện to nhỏ trong công ty đều phải xem qua, Tần Cấm tận lực lời ít ý nhiều để không làm chậm trễ thời gian của cô.
Báo cáo công việc hàng ngày bên Thịnh Hoa xong, cô ấy đóng cuốn sổ lại, nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Văn Tưởng, nhẹ giọng hỏi: “Bây giờ cô còn phải đi bệnh viện sao?”
Văn Tưởng xoa huyệt thái dương ‘ừm’ một tiếng, “Đi thăm một lát, sáng mai lúc ông ấy phẫu thuật tôi có một buổi họp, chắc là không tới được.”
Tần Cấm an ủi: “Chủ tịch Tưởng người tốt có trời giúp, phẫu thuật nhất định sẽ thuận lợi.”
“Hy vọng vậy.” Văn Tưởng để tay xuống, nhìn màn đêm đen đặc bên ngoài cửa sổ, khẽ thở dài.
Đến bệnh viện đã là rạng sáng, toà nhà nội trú đèn đuốc sáng trưng như trước. Văn Tưởng chỉ mặc áo mỏng xuống xe, Tần Cấm vội vàng đi qua khoác chiếc áo khoác lên vai cô, “Mấy ngày nay nhiệt độ giảm, cô chú ý nhiều vào.”
Văn Tưởng kéo chặt áo, quay đầu cười cười với cô ấy, “Vất vả rồi.”
Tần Cấm lắc đầu, lại hỏi: “Hôm nay cô ở công ty cũng chưa ăn gì, có muốn bây giờ tôi đi mua chút đồ ăn cho cô không?”
Văn Tưởng nghe cô ấy nhắc vậy, cảm thấy bụng đói nên cũng không từ chối, còn thuận tiện bảo cô ấy và tài xế đi ăn khuya rồi quay lại.