[Edit - Hoàn] Chỉ Muốn Thích Em - Tuế Kiến - Chương 2
Tám giờ sáng, mặt trời đã ló rạng, đúng lúc là giờ đi làm cao điểm, Hướng Ninh Sâm nhìn ra ngoài cửa sổ nhưng thấy toàn là người với người.
“……”
Cậu ta chỉ cho là Trì Uyên thuận miệng nói đùa nên không để trong lòng.
Chỉ vài phút sau, Hướng Ninh Sâm lại nhắc lại chuyện kết hôn nhưng một chữ Trì Uyên cũng không chịu nói.
Hướng Ninh Sâm thấy thật sự có hỏi cũng chẳng ra được gì nên cúi đầu ăn một miếng cháo, oán thầm, dù sao cũng đã là chuyện ván đóng thành thuyền, còn về chuyện đó là cô gái nhà ai, trông như thế nào, đã gặp qua hay chưa cũng chẳng còn quan trọng nữa, sớm muộn gì cũng sẽ được thấy thôi.
Nghĩ đến đây, cậu ta có hơi vui sướng không nói thành lời khi người ta gặp hoạ, nhưng vì e ngại đương sự đang ngồi ở phía đối diện kia nên Hướng Ninh Sâm cũng không dám tỏ vẻ đắc ý rõ ràng.
Nhưng sự thật không phải Trì Uyên không muốn nói mà là anh không có gì để nói.
Có liên quan đến chuyện kết hôn, ba mẹ Trì chỉ nhắc qua với anh, nhiều hơn một chút là một tuần trước mẹ Trì có cho anh xem qua ảnh đối tượng kết hôn.
Còn lại thì chẳng biết gì, có lẽ là sợ anh làm càn nên mẹ Trì cái gì cũng chưa nói, chỉ nói là chờ thêm khoảng thời gian nữa thì sắp xếp cho hai người gặp mặt.
Đương nhiên, đây cũng là quyết định không cho phép Trì Uyên thắc mắc và từ chối.
……
Sau khi ăn bữa sáng xong, Hướng Ninh Sâm mang theo đồ hộp về cho Hướng Thành Du và tách ra với Trì Uyên ở ngã tư, “Anh Ba, trên đường chú ý an toàn nha.”
Trì Uyên ‘ừ’ một tiếng, mở cửa xe ngồi vào.
Xe việt dã màu đen khó khăn hoà vào trong dòng xe chật chội, từ từ di chuyển về phía trước với nhiều xe khác, mùi xăng từ bên ngoài chui vào cửa sổ xe.
Trì Uyên nhíu mày lại rồi duỗi tay đóng chặt cửa sổ.
Điện thoại trong túi áo vang lên, anh lấy ra nhìn thoáng qua, là điện thoại của mẹ Trì.
Trì Uyên không muốn nghe nhưng không chịu nổi sự kiên nhẫn vô bờ bến của mẹ Trì, điện thoại ngừng một lần lại vang lên tiếp, anh đành phải lướt màn hình qua.
“Buổi chiều về sớm một chút.” Giọng nói dịu dàng ôn hoà ở đầu dây bên kia, “Buổi tối trong nhà có khách, ba con cố ý dặn đấy.”
Trì Uyên cảm thấy được đó là cái gì liền bắt đầu từ chối, “Khách nào mà còn phải bắt một nhà ba người chúng ta cùng nhau ra trận vậy?”
“Không phải con đã đoán ra rồi à.” Mẹ Trì lạnh nhạt nói.
Trì Uyên cười hì hì, “Con vẫn chưa đoán ra.”