[Edit - Hoàn] Chỉ Muốn Thích Em - Tuế Kiến - Chương 16
“………”
Lời nói của cô làm Trì Uyên bật cười.
Tháng ba gió xuân khẽ thổi, bên ngoài xe là cây ngô đồng vừa mới đâm chồi trên một con phố dài, làn gió ngang qua kẽ hở của cành cây mang theo sức sống mơn mởn đến trước mặt.
Anh mở cửa sổ, làn gió dạo chơi trong xe càng làm cho tiếng cười vô cùng trong trẻo.
Văn Tưởng bị cười chẳng hiểu làm sao, nghiêng đầu nhìn anh một cái.
Sườn mặt của người đàn ông vô cùng rõ ràng trong ánh sáng ban ngày, lông mi dày đen như lông quạ, sống mũi cao thẳng, bên má bởi vì cười mà lõm vào như xoáy nước nông.
Nhìn hồi lâu còn có thể nhìn thấy vết sẹo cũ khó thấy bên thái dương phải của anh.
Người đẹp thì đẹp thật, nhưng ngốc cũng thật sự ngốc.
Trì Uyên cười đủ rồi, quay đầu nhìn cô, trong đôi mắt đen nhánh còn có chút ý cười, “Tôi đói bụng, đi ăn trước đi, nhưng tôi có thể đợi cô ăn xong mới nói.”
“Đi đi.”
Để thuận tiện nên bọn họ ăn ở chỗ mà lần trước hai người tình cờ gặp nhau, là nhà hàng gần bệnh viện. Vốn dĩ lái xe cũng không quá xa nhưng gặp phải giờ cao điểm tan làm nên kẹt xe hơn mười phút.
Đợi đến nhà hàng, quy quy củ củ ăn cơm xong, Trì Uyên như sợ cô tiêu hoá không được tốt nên đề nghị đi dạo bờ sông gần đó một chút trước.
Văn Tưởng không từ chối.
Thời tiết tháng ba đã ấm lại, bên bờ sông vào buổi chiều cũng có khá nhiều người.
Hai người sóng vai đi với nhau, khoảng cách ở giữa có thể nhét vừa một người.
Đại khái đã đi được hơn mười phút, Trì Uyên ước chừng thời gian cũng không khác lắm, rủ mắt nhìn hai cái bóng từ đầu đến cuối vẫn không sát vào nhau lúc ẩn lúc hiện trên mặt đất, thản nhiên mở miệng, “Văn Tưởng, tôi đã suy nghĩ kỹ về đề nghị của cô.”
“Ừm.” Văn Tưởng khẽ ngừng thở một chút, giọng điệu bình tĩnh, “Anh nói đi.”
“Tôi cảm thấy——” Anh dừng bước chân, ánh mắt từ cái bóng trên mặt đất rơi xuống người đối diện, “Có lẽ chúng ta vẫn không thích hợp lắm.”
Đáp án như dự đoán, Văn Tưởng cũng không thể nói rõ là có thất vọng hay không, gật gật đầu, “Đoán được.”
Phản ứng của cô quá mức bình tĩnh, một chút buồn và khó chịu sau khi bị từ chối cũng không có, trong lòng Trì Uyên đại khái đã đoán ra được, nhấc chân tiếp tục đi về phía trước, giọng điệu nhẹ nhàng từ từ, “Tôi không biết bác Tưởng nói như nào với cô mà khiến cho cô một chút từ chối chuyện kết hôn này cũng không có.”