[Edit/Hoàn] Cá Voi Cô Đơn - Tố Tố Tố - Chương cuối:
Buổi chiều, Đồ Ca cùng Phó Cảnh Dự bận hêt việc trong studio xong, xuống lầu trực tiếp lái xe trở về nhà Phó Cảnh Dự.
Mọi người trong nhà họ Phó đều trở về, còn có nhiều người hơn cả hôm tết Thanh Minh, náo nhiệt đến doạ người. Đồ Ca có chút không rõ bà nội muốn nói gì chỉ biết đi chào hỏi một vòng trước, nắm tay Phó Cảnh Dự đi tìm bà cụ trong sân.
“Về rồi sao?” Bà cụ vừa nhìn thấy mặt của hai người họ, lập tức nở nụ cười thật tươi: “Lại đây giúp bà nội sắp xếp hoa.”
Đồ Ca buông tay Phó Cảnh Dự, ngoan ngoãn ngồi trên băng ghế nhỏ bên cạnh bà cụ, nhét bông hồng cho vào giỏ, cắt gai phân loại theo màu sắc.
Phó Cảnh Dự cũng ngồi xuống giúp đỡ.
“Minh Chu nói với bà rồi, Cảnh Dự không nên tức giận mọi chuyện đã có luật pháp xử lý. Chúng ta cũng không có ý kiến chỉ làm những việc nên làm.” Bà cụ mỉm cười: “Bà gọi hai đứa tới là muốn hỏi hai đứa có thể đính hôn trước hay không?”
Đồ Ca kinh ngạc nhìn lên: “Bà nội?”
Phó Cảnh Dự cũng sửng sốt, chuyện kết hôn anh đều nghe theo Đồ Ca, nếu cô chưa muốn anh cũng chưa quan tâm.
“Thân thể của bà không tốt như trước nữa, Minh Chu bà không hy vọng nó tìm được bạn gái ngay rồi, mấu chốt là hai đứa.” Bà cụ để cây kéo trong tay xuống, âu yếm nhìn Đồ Ca: “Đồ Ca, Cảnh Dự nghe lời con vậy nên con cứ cân nhắc đi.”
Bà thật sự muốn hai người có thể đi lãnh chứng trước, đám cưới có thể tổ chức bất cứ lúc nào.
Cảnh Dự vẫn còn là một đứa trẻ đơn thuần, vạn nhất lúc nào đấy anh làm cho Đồ Ca tức giận nháo lên chia tay vậy thì không được.
Bà cụ cũng đã đi đến từng này tuổi, vẫn mong rằng giữa hai người sẽ không còn sự ràng buộc, không có sự xung đột nào.
“Con không có ý kiến, còn anh thì sao, anh Cá voi?” Đồ Ca quay lại nhìn Phó Cảnh Dự, trên môi nở nụ cười: “Nếu anh cảm thấy chưa được cứ từ chối.”
Phó Cảnh Dự vươn tay nhéo lấy mặt cô, khóe miệng cong lên vòng cung nhẹ nhàng: “Anh cũng không có ý kiến.”
Tốt hơn hết là kết hôn trực tiếp, để không ai có thể cướp được Đồ Ca của anh.
“Nếu như không có ý kiến gì vậy chuyện này coi như được giải quyết.” Bà cụ lại vui vẻ gọi Đồ Ca cầm hoa trở về.
Đồ Ca liếc nhìn Phó Cảnh Dự lắc đầu thích thú.
Bà cụ gọi mọi người lại, chủ yếu là vì có hai chuyện một là sinh nhật của bà vào tháng sau, hai là lễ đính hôn của Đồ Ca cùng Phó Cảnh Dự.
Phó Minh Chu không ngạc nhiên lắm, bà nội hận không thể để hai người đi lãnh chứng sinh em bé luôn trong một tháng. Nếu không thì có thể đính hôn trước, bà luôn cằn nhằn anh ấy đến mức đau đầu rồi, thật may vì giờ đã có Cảnh Dự làm lá chắn.
Một đứa cháu trai đã đính hôn.
Sau bữa tối, mọi người tụ tập bàn bạc sắp xếp sinh nhật cho bà cụ, tổ chức một bữa tiệc đơn giản tại nhà hoặc là đến khách sạn mở tiệc.