[Edit/Hoàn] Cá Voi Cô Đơn - Tố Tố Tố - Chương 8:
Phó Cảnh Dật nghiêm túc hơn cô nghĩ, hoàn toàn đem chuyện này coi là chính sự.
Đồ Ca nhấp môi, sau đó cẩn thận đọc lại hàng chữ trên tờ giấy, khóe miệng cong lên “Quan sát thật kỹ. Ngày mai anh không phải đi đâu, chờ cuối tuần em rảnh chúng ta cùng nhau đi.”
Phó Cảnh Dật chớp mắt, sau đó tự tay làm ra một nụ cười, đôi mắt đen như mực nhàn nhạt mang theo ý cười.
“Sắp đến giờ chú lái xe đến đón rồi?” Đồ Ca quan sát cẩn thận đồ trong túi xách, cầm cốc nước lên uống nốt phần nước còn lại “Em sẽ đến bệnh viện chăm sóc cho Đồ Khải.”
Phó Cảnh Dật thất vọng cụp mắt xuống, bộ dạng cực kỳ đáng thương.
Đồ Ca không nhịn được cười “Cuối tuần em nhất định sẽ qua. Lúc bình thường anh cũng có thể gửi tin nhắn cho em, sau giờ học em sẽ liên lạc lại với anh.”
Phó Cảnh Dật mắt đột nhiên sáng lên.
Nụ cười trên mặt Đồ Ca càng mở rộng, đặt cốc nước xuống, cầm ba lô xách lên “Em về trước đây, tạm biệt.”
Phó Cảnh Dât hộ tống cô ra cửa nhìn cô khuất khỏi tầm mắt mới quay trở lại cửa hàng.
Hơn 9 giờ, Phó Minh Chu từ công ty đi qua.
Phó Cảnh Dật cúi đầu lắp ghép các khối Lego, bên cạnh là bông hồng đã khô cùng vài viên kẹo.
Là kẹo xuất hiện vào lễ Giáng sinh, bông hồng hẳn cũng là bông ngày hôm đó.
Phó Minh Chu trầm ngâm nhìn anh một lúc, sau đó mỉm cười “Khi nào mới cho anh gặp cô gái kia?”
“Cạch” một tiếng, khối lego trong tay Phó Cảnh Dật rơi xuống bàn, anh khẩn trương cất hoa hồng cùng kẹo đi, vẻ mặt đầy không vui.
Phó Minh Chu vội vàng xin lỗi “Anh chỉ là tùy tiện nói, em không muốn anh gặp thì anh sẽ không gặp. Trở về thôi cũng muộn rồi.”
Phó Cảnh Dật cúi đầu khóa ngăn kéo, sau đó lại cẩn thận kéo nó ra lần nữa để chắc chắn rằng sẽ không bị ai mở ra, sau đó đứng dậy mặc áo khoác.
Phó Minh Chu bất lực lắc đầu, đi ra ngoài trước chờ anh tắt đèn.
Phó Cảnh Dật mất tích hai năm, anh ấy nghe tin có một cặp vợ chồng già nhận nuôi anh, anh vẫn luôn không mở miệng nói chuyện. Hai năm qua, anh đã dùng nhiều cách mà không có kết quả, gia đình cũng đã nhiều lần cố gắng nhưng đều không khiến anh nói được.
Anh cũng không muốn nói về vụ mất tích hai năm trước, thậm chí còn ném những bức tranh mà mình đã vẽ suốt 20 năm, chỉ cần nhắc đến là anh liền bực bội tức giận, có khi còn quăng cả đồ vật.
Lâm Thanh Phong thường phàn nàn với anh về vấn đề này, đặc biệt là gần đây, sau khi studio mà họ cùng mở đã đóng cửa vì làm việc kém hiệu quả, hầu như ngày nào cũng gọi cho anh.
Đèn trong cửa hàng đều đã tắt, Phó Minh Chu lấy điều khiển cửa cuốn từ xa ra đóng cửa lại, mở miệng nói chuyện phiếm “Ngày mai ở Học viện Mỹ thuật có triển lãm. Em có muốn đi cùng bà đến xem không? Có thể đi đến tham quan trước.”