[Edit/Hoàn] Cá Voi Cô Đơn - Tố Tố Tố - Chương 63:
Phó Cảnh Dự ôm chặt lấy cô, lẩm bẩm nói: “Sai sao?”
Đồ Ca nhếch miệng, leo lên người anh bắt anh nhìn mình: “Nhưng em chỉ thích anh thôi. Nếu em thích anh trai của anh, anh phải gọi em là chị dâu.”
Phó Cảnh Dự ừm một tiếng, tiếp theo miệng anh đã bị chặn lại.
Khóe miệng anh cong lên, nhẹ nhàng đáp trả.
Buổi sáng đến studio, Cách Sắc bất ngờ thông báo hủy bỏ cuộc thi, những người đăng ký tham gia cuộc thi có thể tự xử lý các bản thảo đã gửi. Đồng thời, công ty thông báo rằng Đường Lâm đang nghỉ phép dài ngày vì lý do sức khoẻ.
Sau khi đọc thông báo chính thức trên weibo, Đồ Ca nhếch khóe miệng, cất điện thoại đi bắt đầu giải quyết công việc trong tay.
Việc quảng bá Phó Đồ đã có một chút khởi sắc, vẫn còn rất nhiều việc phải làm.
Rất nhanh đã đến giữa trưa, Lý Tuấn Nam gọi điện hỏi có rảnh không. Anh ta sẽ đến đường đua câu lạc bộ chạy thử xe hôm nay.
Đồ Ca có chút tâm động, cân nhắc đến việc Phó Cảnh Dự không thể rời đi vì vậy cô đành phải lịch sự từ chối.
“Bốn giờ chiều mới bắt đầu, hai ngươi đi một chuyến tới đây.” Lý Tuấn Nam có chút thất vọng: “Lần này là lái thử xe, cậu nhất định sẽ thích.”
“Thật sự không đi được, studio còn chưa vào quỹ đạo, thua lỗ là uống gió tây bắc chắc.” Đồ Ca cười nói: “Kỳ nghỉ hè tớ với anh ấy nhất định sẽ đi.”
Lý Tuấn Nam nghe cô nói như vậy lại bật cười, nói chuyện với cô một lúc rồi mới kết thúc cuộc gọi.
Đồ Ca đảm nhận nhiệm vụ sửa sang lại vào tuần sau, duỗi đầu liếc mắt nhìn nơi làm việc, cầm điện thoại di động đi vào.
Phó Cảnh Dự đang bận, nghe thấy tiếng bước chân, anh nhìn sang giọng điệu trầm mặc: “Chiều nay chúng ta đi qua đi. Cậu ấy đã giúp đỡ chúng ta rất nhiều.”
Đồ Ca nín cười, đi qua ngồi xuống ngẩng đầu cười nhìn anh: “Anh không ghen sao?”
Phó Cảnh Dự đỏ mặt cúi đầu hôn cô: “Có.”
Đồ Ca vươn tay ôm lấy eo anh, cười đến vui vẻ: “Vậy còn nói đi.”
Nhìn bộ dạng ghen của anh trông thật đáng yêu.
“Cậu ấy là bạn của em, cậu ấy cũng đã giúp em và giúp đỡ chúng ta rất nhiều.” Phó Cảnh Dự ôm vai cô giọng điệu rầu rĩ không vui: “Phải hiểu chuyện.”
Đồ Ca cười như điên như dại. Cô cũng muốn đi, nhưng thật sự hôm nay không thể đi được.
Sau khi sửa sang lại những mẫu thiết kế thời trang hè tới, Phó Cảnh Dự tranh thủ thời gian tìm loại vải phù hợp may quần áo mùa hè cho Đồ Ca.
Đồ Ca ngồi yên lặng xem báo cáo doanh thu trong khoảng thời gian này.
Chênh lệch tỷ lệ thu chi còn rất lớn nhưng đã tốt hơn lúc đầu rất nhiều, ước tính tháng sau có thể ngang bằng, chắc hai tháng nữa mới có lãi.
Đơn đặt hàng gia tăng, thiếu hụt nhân lực rất rõ ràng.
“Thanh Phong có thể sẽ vô tội.” Phó Cảnh Dự đột nhiên nói: “Anh bị rơi xuống nước là tai nạn, lúc đó cậu ấy quả thực say không phải giả bộ.”