[Edit/Hoàn] Cá Voi Cô Đơn - Tố Tố Tố - Chương 59:
Chút khoan dung còn sót lại trong lòng Đồ Ca lập tức tan thành mây khói, sắc mặt cô cũng trầm xuống phảng phất như bất cứ lúc nào cũng có thể phát tác.
Cô nhìn Mạnh Hàm, ánh mắt lạnh lùng xa cách.
Ba Mạnh đẩy Mạnh Hàm xuống thấp giọng mắng: “Con vẫn không biết mình sai ở đâu sao!”
“Anh trai của bạn trai tôi là Phó tổng của tập đoàn An Thuỵ, còn anh ấy là một nhà thiết kế thời trang tài ba.” Đồ Ca nói xong, mỉm cười có lỗi với ba mẹ Mạnh Hàm rồi bước đi: “Đúng là anh ấy rất giàu có đủ để nuôi tôi cả đời.”
Đồ Ca cũng không thích khoe khoang Phó Cảnh Dự giàu có, mỗi lần lái xe đến trường cô đều dừng lại ở một nơi mà bạn học không thể nhìn thấy. Chỉ có một hai lần thật sự quá gấp nên mới không quan tâm nhiều như vậy.
Cô không muốn Phó Cảnh Dự nuôi cô, cô có tay có chân có đầu óc cũng chưa bao giờ nghĩ mình sẽ là một bình hoa.
“Bạn học Đồ Ca!” Mẹ Mạnh Hàm đuổi kịp ngượng ngùng giữ chặt cô lại: “Mạnh Hàm đứa nhỏ này lòng dạ không đủ rộng rãi, lúc nói chuyện không có đầu óc, cháu đừng để trong lòng.”
Đồ Ca nhìn xuống bàn tay lớn đang nắm lấy cánh tay của mình, mỉm cười bình tĩnh nhìn bà: “Cháu để trong lòng, dì có chuyện muốn nói thì nói với luật sư của cháu.”
Mẹ Mạnh Hàm xấu hổ buông tay cô ra: “Mạnh Hàm thật sự không cố ý, chúng ta thật sự có lỗi vì đã không dạy dỗ con bé tốt.”
“Đó là việc của mọi người.” Đồ Ca giật giật khóe miệng, nặn ra một nụ cười rồi sải bước rời đi.
Mẹ Mạnh Hàm thở dài, quay lại vươn tay chọc vào trán Mạnh Hàm: “Hoạ từ miệng mà ra, xui xẻo cũng từ miệng mà ra, con không biết suy nghĩ sao! Ba mẹ ngàn dặm xa xôi đến đây là vì cái gì? Giờ muốn nói chuyện người ta cũng không cho!”
Mạnh Hàm rơi nước mắt trả lời lại: “Con làm gì sai, làm sao con biết đó là bạn trai của cô ta, cô ta nghèo như vậy, không được bao nuôi mới là chuyện lạ!”
Ba Mạnh tức giận đến mức suýt tát cô ta một cái: “Có phải con cho rằng tất cả người nghèo đều như con nghĩ không! Ba cho con học đại học không phải để con suy nghĩ những thứ bẩn thỉu này!”
Mạnh Hàm bị ba mắng làm cho sững sờ, đôi mắt mở to nhìn ông đang giơ tay lên rốt cuộc cũng ý thức được hình như mình thực sự không đúng.
Nếu vụ kiện này không thể được giải quyết ngoài tòa án, như vậy tương lai công việc của cô ta thế nào cũng quá rõ ràng, chỉ vì vạ miệng mà bị kiện lên toà.
Cho dù không có trong hồ sơ, nhưng một khi phán quyết có thể tra ra được bản án trên mạng.
“Con bé còn nhỏ thiếu hiểu biết.” Mẹ Mạnh Hàm thở dài: “Bạn học của nó từ đầu đến cuối đều rất bình tĩnh, ngay từ đầu đã không muốn nói chuyện với chúng ta.”
Mạnh Hàm mới tản đi một chút nóng giận lại nghiến răng nghiến lợi.
“Con có quyền gì mà tức giận? Không vạ miệng thì ai kiện được con!” Ba Mạnh tức giận đến mức bỏ mặc Mạnh Hàm đi, nắm tay vợ bước ra ngoài: “Chuyện này chúng ta mặc kệ, xin lỗi hay bồi thường cũng được để cho nó tự chịu.”