[Edit/Hoàn] Cá Voi Cô Đơn - Tố Tố Tố - Chương 54:
Trên mặt Phó Cảnh Dự nở nụ cười bất đắc dĩ, anh nằm xuống vòng tay ôm lấy cô, ngửa đầu nhìn trần nhà qua hồi lâu mới mở miệng: “Lúc anh học trung học cậu ấy ngồi cùng bàn với anh, bình thường rất thích chơi bóng rổ, nói chuyện cũng rất lớn tiếng.”
Đồ Ca khóe miệng cong cong, gối lên khuỷu tay anh nghe anh kể lại.
Lên trung học không phải đổi trường nhưng phải đổi lớp học, lúc đầu anh không thể tiếp thu được cũng không thích giao lưu với các bạn cùng lớp. Trong lớp có mấy tên nam sinh cho rằng anh dễ bắt nạt không trộm sách của anh thì cũng lấy trộm bút của anh.
Cuối cùng chúng còn lấy trộm tiền của anh, vì không muốn bọn chúng gây phiền phức nên anh xông vào đánh nhau cùng bọn họ, Lâm Thanh Phong thấy thế xông đến giúp anh, về sau anh ta cùng mấy tên nam sinh đó kết thù, mỗi lần gặp mặt thiếu chút nữa động tay động chân.
Nhưng mà mấy tên đó về sau cũng không còn gây phiền phức đến anh nữa, anh và Lâm Thanh Phong cũng dần dần trở nên thân quen nhau hơn.
Lâm Thanh Phong từ trước đến nay là người rất dễ quen thân, trong ba năm trung học đã giúp anh ngăn cản rất nhiều chuyện xảy ra, đặc biệt là những bức thư tình của các bạn học nữ gửi đến căn bản đều bị anh ta lấy đi.
Theo thời gian anh đặc biệt rất tin tưởng anh ta. Về sau hai người thông qua bài kiểm tra nghệ thuật sau đó cùng nhau vào Học viện Mỹ thuật lại tiếp tục trở thành bạn học. Lâm Thanh Phong đầu óc rất tốt, vốn có thể trúng tuyển vào những trường khác tốt hơn, thành tích lần cuối cùng đi thi điểm rất cao nhưng lại đột nhiên lựa chọn thi mỹ thuật.
“Anh không hoài nghi rằng những bạn học nhắm vào anh là cùng một nhóm với Lâm Thanh Phong sao?” Đồ Ca nắm tay anh thả lỏng vuốt ve ngón tay: “Gia cảnh của Lâm Thanh Phong thế nào?”
Cô không thể nhìn ra được điều kiện gia đình của Lâm Thanh Phong thế nào, nói là bình thường vậy chiếc đồng hồ hàng xịn lên đến hơn mười vạn của anh ta thì sao, nói là có tiền vậy tại sao lại không đủ để duy trì studio.
“Cậu ấy không tệ như vậy, lúc học trung học điều kiện gia đình cậu ấy rất tốt.” Phó Cảnh Dự cười nói: “Năm lớp 12 cha mẹ cậu ấy ly hôn, cậu ấy đi theo mẹ.”
“Thu nhập của mẹ anh ta không cao bằng bố anh ta, lên đại học có phải rất không thích ứng?” Đồ Ca nhớ tới có thời gian làm người mẫu cho studio của anh ta
Cô từng nghe được từ trợ lý cũ của anh ta nói studio gặp khó khăn một thời gian dài vì không thể cải thiện được anh ta mới quyết định từ bỏ.
“Hình như là vậy, anh không biết phải nói thế nào.” Phó Cảnh Dự nghiêng đầu xoa xoa mặt cô: “Anh và cậu ấy quen nhau 13 năm, anh chưa bao giờ nghĩ rằng cậu ấy sẽ ăn cắp thiết kế của anh.”
Đồ Ca quay lại nhìn anh: “Lòng người khó lường.”
Phó Cảnh Dự ừ một tiếng như thể nghĩ ra điều gì đó, ôm cô ngồi dậy: “Lên lầu làm cho em một cây trâm cài.”
Đồ Ca buồn cười gật đầu.
Studio đã được thêm rất nhiều thứ mọi thứ đều được sắp xếp chỉnh tề gọn gàng như những người lính xếp thành hàng.