[Edit/Hoàn] Cá Voi Cô Đơn - Tố Tố Tố - Chương 48:
Đồ Ca đặt máy tính xuống, nhanh chóng đi tới, vừa mở khóa màn hình điện thoại gửi tin nhắn cho Phó Minh Chu vừa nói: “Anh nghe đi để em ghi âm.”
Phó Cảnh Dự nhận điện thoại bật loa ngoài: “Tôi là Cảnh Dự.”
Bên kia không lên tiếng, cũng không nghe thấy bất kỳ động tĩnh nào.
Đồ Ca nhận được tin nhắn trả lời của Phó Minh Chu thoáng yên tâm, mở ghi chú ra gõ một câu cho Phó Cảnh Dự: Hỏi đối phương xem sao người ta lại dùng số điện thoại này.
Phó Cảnh Dự gật đầu rồi nói tiếp: “Anh là ai, sao lại dùng số điện thoại này.”
Xung quanh có âm thanh gì đó vang lên, cuộc gọi bị gián đoạn. Đồ Ca thở ra, gửi một tin nhắn khác cho Phó Minh Chu, nói với anh ấy rằng cuộc gọi đã bị gián đoạn sau câu hỏi của Phó Cảnh Dự.
Phó Minh Chu trực tiếp gọi điện thoại đến: “Tôi đã báo cho cảnh sát phụ trách vụ án này, có thể một lúc mới có kết quả cụ thể, hai người chú ý.”
“Tôi biết rồi, nếu không có việc gì khác thì tôi cúp máy đây.” Đồ Ca mím khóe miệng ngồi xuống bên cạnh Phó Cảnh Dự.
“Nếu không có gì thì hai người nghỉ ngơi sớm đi.” Tiếng cười của Phó Minh Chu truyền đến.
Đồ Ca chào tạm biệt, cúp điện thoại, ngẩng đầu nhìn Phó Cảnh Dự: “Khoảng thời gian này, anh có nhận được tin nhắn nào không?”
Phó Cảnh Dự lắc đầu: “Không.”
Đồ Ca bấm số vừa nãy rồi quay sang.
Cô cau mày, giơ tay vỗ vỗ bả vai Phó Cảnh Dự: “Lần sau nếu số điện thoại này gọi cho anh, nếu lúc đó em không ở bên cạnh thì anh cứ mở ghi âm sau đó nhận điện thoại rồi chia sẻ vị trí của anh cho em.”
Đầu bên kia cố ý dùng số điện thoại của ba Phó Cảnh Dự, cô nghi ngờ đó là Lâm Thanh Phong.
“Đã rõ.” Phó Cảnh Dự nghiêng đầu tựa vào vai cô: “Khó chịu.”
Đồ Ca vòng tay qua vai anh khẽ thở dài.
“Anh đi tắm đi rồi ngủ.” Phó Cảnh Dự ngồi thẳng người, bơ phờ nhìn cô giọng nói có chút buồn bực: “Mệt mỏi.”
“Để em tắt máy tính.” Đồ Ca cúi người hôn anh một cái, đứng dậy tắt máy tính.
Đầu bên kia không gọi lại nữa, Phó Cảnh Dự trằn trọc cả đêm, lật qua lật lại ngủ không yên giấc.
Đồ Ca bị anh làm cho không ngon giấc, tỉnh dậy so với bình thường muộn hơn nửa giờ.
Phó Cảnh Dự không biết đã tỉnh dậy từ lúc nào, tiếng xoong nồi va chạm ở tầng dưới nghe rất rõ ràng. Đồ Ca đứng dậy rửa mặt mũi sạch sẽ rồi xuống lầu, mùi trứng chiên cùng cháo tràn ngập khắp phòng khách.
“Anh Cá voi.” Đồ Ca hô to, nhanh chân chạy về phía nhà bếp.
Phó Cảnh Dự đeo tạp dề đứng trước bồn rửa, cẩn thận rửa nho. Anh nghe thấy động tĩnh nhìn lại, quầng thâm dưới mắt hiện lên rõ ràng: “Ngủ không được.”
Trái tim treo lơ lửng của Đồ Ca rơi xuống, khóe miệng cong cong đi qua giúp đỡ: “Có phải nghĩ tới chuyện rơi xuống nước?”