[Edit/Hoàn] Cá Voi Cô Đơn - Tố Tố Tố - Chương 46:
Đồ Ca nghe lời quay đầu lại, nhìn thấy Phó Cảnh Dự mặt đeo khẩu trang đang đứng ở hành lang, khoé miệng cô cong lên cúp điện thoại chạy tới, lập tức nhào vào ngực anh: “Ở toà án không có vấn đề gì đúng không?”
Phó Cảnh Dự mỉm cười lắc đầu: “Đều thuận lợi.”
Lúc Lâm Thanh Phong nói anh ta và Đồ Ca đã sống chung với nhau, anh gần như không kìm nén được cảm xúc, nhìn thẻ sinh viên cô mấy lần mới kìm lại không mất khống chế.
“Em lo lắng muốn chết.” Đồ Ca buông anh ra, nghe thấy Uông Á Nam gọi mình, hai má hơi nóng quay đầu nhìn về phía Uông Á Nam: “Giới thiệu với cậu, bạn trai tớ Phó Cảnh Dự.”
Phó Cảnh Dự khẽ gật đầu: “Xin chào.”
“Chúng ta đã gặp qua rồi.” Uông Á Nam hướng phía cô chớp chớp mắt, thấp giọng cười ra tiếng: “Anh Cá voi của cậu đúng không.”
Nét mặt Đồ Ca càng đỏ: “Khi nào mời cậu ăn cơm, chúng tớ đi trước đây.”
Uông Á Nam nháy mắt với cô vẫy vẫy tay: “Mau đi đi, nghỉ trưa xong sớm quay lại.”
Đồ Ca đáp lời, kéo tay Phó Cảnh Dự xuống lầu.
“Quả nhiên bị tôi nói trúng.” Mạnh Hàm bát quái nói thầm bên tai Uông Á Nam, mặt không biểu cảm đi xuống.
Cô ta biết ngay Đồ Ca khẳng định đã tìm được một người đàn ông giàu có, bằng không làm sao dám tự tin tố cáo cô ta.
Người đàn ông đó thậm chí không dám ló mặt ra, không biết già bao nhiêu tuổi.
Bầu trời hơi u ám, không khí đầy hơi nước.
Đồ Ca nắm tay Phó Cảnh Dự, đi về phía chiếc xe đang đậu cách đó không xa: “Anh ta có phải rất ngạc nhiên không?”
Lâm Thanh Phong chắc chắn không ngờ trí nhớ của Phó Cảnh Dự đã hồi phục. Người bạn này của Hàn Thác cực kỳ giỏi, bằng chứng khởi tố chỉ đưa ra ảnh chụp điện thoại di động, còn lại tất cả những bằng chứng còn lại đều được lấy làm bằng chứng bổ sung, hơn nữa đều đã được công chứng.
Có được thẩm định do các cơ quan giám định đưa ra, cũng như thẩm định về thời gian đối với các bản thảo được vẽ tay mà không được sử dụng tới.
Thời điểm Phó Cảnh Dự vẽ bản thảo thiết kế bị hỏng, anh không hài lòng cũng không vẽ lại, hầu như cũng sẽ không sửa lại bản thảo.
Trong số các bản thảo thiết kế bị Lâm Thanh Phong đánh cắp, có một số bản thiết kế giống với các bản thảo sai mà anh không sử dụng.
“Rất ngạc nhiên.” Phó Cảnh Dự nhếch khoé miệng, cúi đầu lấy từ trong túi áo khoác ra viên kẹo còn sót lại trong phiên tòa buổi sáng, bóc vỏ đưa cho cô: “Cậu ta với luật sư hỏi anh rất nhiều câu hỏi, nhưng anh không nói bất cứ điều gì.”
“Anh Phó có khen ngợi anh không?” Đồ Ca não tự động hiện lên hình ảnh, không nhịn được cười.
“Khen.” Giọng Phó Cảnh Dự khẽ cười: “Ăn gì.”
Đồ Ca nhìn thời gian, cầm lấy tay anh, bảo lão Ngô lái xe ra ngoài.
Biểu hiện của anh tốt như vậy tất nhiên anh phải được khen rồi.