[Edit/Hoàn] Cá Voi Cô Đơn - Tố Tố Tố - Chương 15:
Phó Cảnh Dật quay đầu lại đối mặt với cô, giơ hai tay duỗi ngón trỏ ấn khóe miệng nhếch lên, tự tay đưa cho cô một khuôn mặt tươi cười, nhẹ nhàng gật đầu.
Sau khi không còn ký ức, cô là người đầu tiên tổ chức sinh nhật cho anh. Bánh kem là một miếng bánh matcha, nhỏ bằng nửa lòng bàn tay, do ông chủ nơi cô làm việc bán thời gian cho. Không có nến sinh nhật, cô lục tung tủ miễn cưỡng tìm thấy một nửa cây nến trắng trong góc ngăn kéo.
Thực ra ngày đó không phải là sinh nhật của anh, anh lúc đó chỉ tuỳ tiện viết.
Cô bảo anh có thể thực hiện một điều ước, bảo anh m mau chóng ước có thể tìm thấy gia đình mình càng sớm càng tốt.
Anh ngoan ngoãn làm theo.
Một tháng sau, cô nhận được giấy báo nhập học liền đưa Đồ Khải cao chạy xa bay ai cũng không biết cô đi đâu. Một tuần sau đó, anh cũng được anh cả cả và bà nội tìm thấy, đón anh về nhà.
Ngày sinh của anh là giả, nhưng của cô là thật.
“Cảm ơn anh, chính em cũng quên mất.” Đồ Ca dùng sức nhắm mắt lại, cố nén cảm xúc hỗn độn cùng chua xót, ngẩng mặt lên tươi cười: “Nến đâu.”
Phó Cảnh Dật xoa xoa tay, lấy trong túi áo khoác ra một cây nến số rồi thắp lên, lúng túng cắm lên chiếc bánh.
Ngọn đèn trong phòng khách tắt đi chỉ còn lại ánh sáng mờ ảo, ánh nến lung linh đang cháy.
Phía sau anh, những hạt mưa gõ vào cửa sổ gió lạnh thỉnh thoảng tràn vào, một nóng một lạnh, giao thoa trước mặt Đồ Ca.
Cô đặt máy sấy tóc xuống chắp tay thành tâm cầu nguyện, cô hy vọng Đồ Khải sẽ không tái phát sau ca phẫu thuật nữa, hy vọng cô có thể kiếm được nhiều tiền càng sớm càng tốt.
Thổi nến xong, Đồ Ca cầm một con dao nhựa lên cắt một miếng, khóe miệng tạo thành một đường vòng cung đẹp mắt: “Anh Cá voi, đây là miếng cho anh.”
Cô thực sự quên mất hôm nay là sinh nhật của mình.
Đối với cô, những gì cô nhớ rõ ràng nhất là những ngày lễ khác nhau trong năm. Chỉ cần là nghỉ lễ, cô có thể mua hàng hóa tương ứng rồi kiếm tiền vào ngày đó, niềm vui đếm tiền còn lớn hơn rất nhiều so với một miếng bánh.
Nhưng hôm nay, cô chợt thấy rằng đó là một điều vô cùng hạnh phúc nếu như đã bỏ lỡ.
Ngay cả khi tâm trí của người này chỉ như một đứa trẻ, một tuần trước, cô còn từng quyết tâm dành ít thời gian hơn cho anh.
Phó Cảnh Dật cắn một miếng bánh, cầm điện thoại gõ nhanh: Có quà.
Đồ Ca không biết nên cười hay khóc, anh đúng là chuẩn bị khá kỹ lưỡng.
Phó Cảnh Dật cúi đầu, thò tay vào túi tìm tòi, một lúc sau anh mới lấy ra một tờ giấy gấp vuông vắn, vội vàng đưa qua.
Đồ Ca đặt chiếc bánh đang ăn dở xuống, cầm lấy mở ra, đuôi lông mày chợt hiện lên ý cười: “Anh vẽ à?”
Đó là chân dung của cô, rất sống động.