[Edit/Hoàn] Cá Voi Cô Đơn - Tố Tố Tố - Chương 11:
Bệnh viện vào ban đêm yên tĩnh hơn ban ngày rất nhiều, mỗi bước đi đều có thể nghe thấy tiếng vang rõ ràng. Đồ Ca vội vàng đẩy cửa phòng đi vào, thấy Đồ Khải đang làm bài ôn thi, trái tim treo lơ lửng của cô lập tức rơi xuống.
Cậu không khỏi miên man suy nghĩ, cô đóng gói cơm hộp mang về, không dám ăn ở ngoài.
“Sao công việc lại kết thúc muộn như vậy?” Đồ Khải ngẩng đầu, mặt tái nhợt đầy vẻ đau lòng.
“Chụp ảnh quảng cáo cho một studio thiết kế thời trang. Vẫn còn ngày mai nữa.” Đồ Ca ngồi xuống, mở cơm hộp đóng gói một bên xem điện thoại một bên ngấu nghiến ăn: “Hai ngày nay có thể kiếm được hơn 3000. Đừng lo lắng về chi phí, chị có thể kiếm được.”
“Kỳ thi cuối kỳ sắp đến rồi.” Giọng của Đồ Khải khàn khàn: “Chúng ta có nên đi vay tiền trước không?”
“Trường cho vay sao? “Giọng của Đồ Ca mơ hồ: “Em đừng nghĩ quanh co nữa, nếu có thời gian thì đọc nhiều sách vào.”
Đồ Khải mím khóe miệng rồi im lặng.
Đồ Ca thực sự siêu cấp lợi hại, nếu không phải tự mình liên luỵ kéo chị xuống, chị đã kiếm được hàng trăm ngàn trong mấy năm qua rồi.
Mặc kệ khó khăn lớn thế nào, cô cũng an ủi cậu sẽ nhanh chóng vượt qua.
Bọn họ xác thực đều đã vượt qua được.
Ở Tân Thành không ai biết mẹ họ là tội phạm, 8 năm trước cũng không ai biết chuyện gì đã xảy ra.
“Hôm nay bác sĩ tới kiểm tra nói thế nào?” Đồ Ca cầm cơm hộp lên tiếp tục ăn: “Khoảng bao lâu nữa thì ổn.”
“Phải quan sát tình hình hồi phục thế nào đã, ba ngày sau xem xét tình hình nếu tốt thì chỉ cần ở lại bệnh viện một tuần. Nếu không tốt phải ở lại xem xét mười ngày.” Đồ Khải thư giãn tiếp tục làm tờ thi: “Bác sĩ bảo em còn trẻ khôi phục nhanh chóng thôi, có khả năng một tuần không sai biệt lắm.”
Đồ Ca gật đầu, im lặng.
Tính theo thời gian xuất viện ngắn nhất là một tuần, cô làm việc cật lực cũng không thể kiếm được 50000 tệ.
Sau khi quyết toán tiền lương làm việc bán thời gian vào ngày mai, cộng với tiền Uông Á Nam cho cô vay, vẫn còn thiếu hơn 30000.
Phía bảo hiểm chỉ có thể áp dụng sau khi xuất viện.
Gần như trong tiềm thức, cô liếc nhìn ba lô của mình. Thẻ tín dụng của Phó Cảnh Dật đang ở trong túi. Chỉ cần quẹt nhẹ thì sẽ không có chuyện gì phiền não nữa. Về sau cũng có thể từ từ trả tiền cho anh.
Nhưng khi nghĩ đến sự sắp xếp của Hà Vân Tranh ngày hôm nay, trong lòng Đồ Ca không ngừng bồn chồn.
Không có tiền thật khổ.
Trước khi đi ngủ, Đồ Ca gửi một tin nhắn cho Phó Cảnh Dật nói rằng cô vẫn phải làm việc vào ngày mai, phần thưởng cho anh sẽ được gửi đến phòng tranh khi cô rảnh.
Phó Cảnh Dật trả lời trong vài giây: Chúc ngủ ngon.
Đồ Ca thở ra một hơi dài rồi khóa màn hình đi ngủ.