[Edit-Hoàn] Anh Vẫn Luôn Yêu Em - Mộng Tiêu Nhị - Chương 63: "Ông xã, ngày mai chúng ta làm gì?" - 【Chơi.】
- Metruyen
- [Edit-Hoàn] Anh Vẫn Luôn Yêu Em - Mộng Tiêu Nhị
- Chương 63: "Ông xã, ngày mai chúng ta làm gì?" - 【Chơi.】
Buổi trưa, văn phòng của Quý Thanh Thời nghênh đón một vị khách quý.
Quý Thanh Thời đoán chắc chắn Mạc Liêm sẽ đến, đã sớm dặn dò thư ký pha cà phê, còn pha loại đắng nhất.
“Nếm thử đi, loại cà phê này chỉ dùng để mời khách quý hiếm khi gặp.” Quý Thanh Thời nhàn nhã nói rồi ngồi xuống đối diện với Mạc Liêm, hai chân tự nhiên vắt chéo.
Mạc Liêm chỉ ngửi mùi đã biết khó mà nuốt xuống. Anh nhẹ nhàng khuấy.
Bầu không khí căng cực.
Mạc Liêm chưa bao giờ thỏa hiệp với ai chuyện gì nhưng ngay lúc này Quý gia lại rút củi dưới đáy nồi khiến cho kế hoạch của anh loạn hết cả lên. Bất đắc dĩ anh mới phải chủ động đi cầu hòa.
“Quý tổng, tôi và anh không cần khách khí nữa. Nói điều kiện của anh đi.”
Quý Thanh Thời nhàn nhạt nói: “Nhìn trúng Mạc thị, sợ anh không bỏ được.”
Động tác trên tay của Mạc Liêm khẽ dừng lại, nụ cười không nằm trong đáy mắt, “Anh biết nói đùa như vậy từ khi nào vậy?”
Quý Thanh Thời: “Bị em gái lây bệnh.”
Mạc Liêm không nói gì nữa, cầm tách cà phê nhấp một ngụm. Rõ ràng là bỏ thêm rau đắng vào cà phê. Bây giờ thái độ của Quý Thanh Thời rất rõ ràng, anh không thể dùng chân thành mà nói chuyện.
Mạc Liêm thăm dò lần nữa, “Chỉ là một cái quyết định phê duyệt dự án nghiên cứu mà thôi.”
Ý tại ngôn ngoại, Mạc Dư Thâm có thể lấy danh nghĩa chữa bệnh cho Hề Gia mà thu được sự ủng hộ của Quý gia.
Mạc Liêm nói tiếp: “Một năm này Quý gia cũng đổ rất nhiều tiền vào trung tâm nghiên cứu phát minh ở Thụy Sỹ nhưng cuối cùng chẳng phải đều xuôi theo dòng nước hết sao? Cho dù có hợp tác với Hướng giáo sư thì thuốc mới cũng không có hi vọng.”
Quý Thanh Thời: “Mạc tổng, chắc là do anh ở nước ngoài khá lâu nên quên mất nước ta có câu thành ngữ ‘Vẽ bánh khi đói*’. Hiện giờ em gái tôi chính là cần cái bánh mà Mạc Dư Thâm vẽ cho nó. Cho dù có bị Mạc Dư Thâm lợi dụng thì tôi cũng tự nguyện sa vào.”
*画饼充饥/huà bǐng chōng jī/: vẽ bánh khi đói, ý chỉ khi lâm vào tình cảnh khó khăn thì tưởng tượng ra những thứ tốt đẹp để an ủi chính bản thân mình hoặc người khác. (Nguồn: baidu.)
Nói đến như vậy rồi, có bàn bạc thêm cũng vô nghĩa.
Vốn Quý Thanh Thời cũng muốn hẹn Mạc Liêm nhưng anh lại tự đến cửa, vì vậy anh mượn hôm nay cho Mạc Liêm một cơ hội, “Anh và Mạc Dư Thâm tranh nhau thế nào cũng là chuyện của Mạc thị, tôi không có quyền can thiệp.”
Lời nói xoay chuyển: “Cách làm bây giờ của anh có ảnh hưởng đến sức khỏe của em gái tôi. Tôi vẫn hi vọng anh có thể cân nhắc kỹ lưỡng lại chuyện hợp tác giữa trung tâm nghiên cứu Mạc thị và Hướng giáo sư.”
Mạc Liêm im lặng không lên tiếng, thưởng thức cà phê.
Quý Thanh Thời lên tiếng lần nữa: “Mỗi người đều có một giới hạn cuối cùng của mình. Giới hạn cuối cùng của tôi là Gia Gia, cũng giống như của anh là Khương Thấm vậy.”