[Edit-Hoàn] Anh Vẫn Luôn Yêu Em - Mộng Tiêu Nhị - Chương 108: Ngược nam cặn bã, làm ấm lòng dân 14.
- Metruyen
- [Edit-Hoàn] Anh Vẫn Luôn Yêu Em - Mộng Tiêu Nhị
- Chương 108: Ngược nam cặn bã, làm ấm lòng dân 14.
Mạc Liêm mơ một giấc mơ rất dài, trong mơ là khung cảnh khi còn bé, tiếng cãi nhau kịch liệt của ba và mẹ, tiếng cái ly rơi bể vụn.
Sau đó anh thấy được mấy đứa nhỏ tương đương tuổi của anh đang chơi, anh cũng muốn chơi với bọn họ những liều mạng chạy thế nào cũng không đuổi kịp.
Đột nhiên khung cảnh lờ mờ, một bức tường hiện lên. Anh gào to hết sức nhưng không ai nghe thấy, cũng không thể bò qua cái tường nổi.
Sau đó lại không biết bằng cách nào vào nhà sân nhà ông bà nội, thấy Khương Thấm đã trưởng thành, trong ngực cô bế một đứa bé trai, đứa bé gọi cô là mẹ.
Tỉnh mộng.
Mạc Liêm bình tĩnh lại mấy giây, nhìn qua hai bên, anh đang ở trên chuyến bay đến Manhattan. Xung quanh có vài vị khách cũng đang ngủ.
Chăn lông trên người chậm rãi trượt xuống, anh khom người nhặt lên.
Rất nhiều năm nay anh không có mơ thấy Khương Thấm, cho dù có nhớ thế nào thì đêm cũng không thể mơ tới.
Tựa lưng vào ghế ngồi, trong lòng toàn là thê lương.
Anh nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út để kéo mình ra khỏi giấc mộng đó.
Nhẫn là Hoa Du mua để tiễn anh. Một cặp nhẫn kim cương. Trước khi về Bắc Kinh, cô ra sân bay tiễn anh. Khi cô ôm chia tay, cô nắm lấy tay anh đeo nhẫn lên.
Giấc mộng kia chỉ có mấy chục phút nhưng anh phải mất mười mấy tiếng để quên.
Cuối cùng có quên được hay không anh cũng không biết, sau khi gặp Hoa Du, rất nhiều chuyện bị anh cho sang một bên.
Trong đám đông, Hoa Du luôn tồn tại lóa mắt nhất. Cô biết cách ăn mặc và khí chất ngời ngời.
Luôn tràn đầy nhiệt huyết tựa như không bao giờ mệt mỏi.
Xa xa, Hoa Du vẫy vẫy tay với anh, đợi anh tới gần, cô ôm lấy anh và cho anh một nụ hôn, “Chắc anh ở trên máy bay nghỉ ngơi tốt rồi đúng không, vậy tối nay chúng ta chơi thâu đêm đi.”
Cô đan chặt mười ngón tay với anh, đi ra cửa.
Mạc Liêm đưa hành lý cho tài xế, nói với cô: “Suốt đêm thì không được. Anh phải về xử lý chút chuyện, ngày mai còn muốn đến Thụy Sỹ mà.”
Hoa Du: “Đồ cuồng công việc, đừng tự mình làm mệt mình như vậy có được không?” Nói tới nói lui, cô vẫn thông cảm cho anh, “Nhưng nếu anh vẫn muốn tăng ca thì em sẽ làm cùng anh.”
Cô nói chuyện khác: “Nghe nói hôm qua Bắc Kinh có tuyết rơi, đẹp không?”
Mạc Liêm: “Cũng không tệ lắm.”
Hoa Du: “Đợi khi nào mấy dự án trong tay hòan thành thì em sẽ về Bắc Kinh chơi mấy ngày.” Đã bốn năm rồi cô chưa về.
Mạc Liêm nhớ tới lời dặn của ông nội trước khi qua đây, bảo anh Tết năm nay đưa Hoa Du về nhà, anh nói với Hoa Du: “Đến lúc đó đưa em đến nhà ông nội.”
Hoa Du mỉm cười, “Vô cùng chờ mong.” Sau đó thơm lên mặt anh một cái.
Đêm nay hiệu suất làm việc của Mạc Liêm thấp kỉ lục, nửa đêm tới sáng vẫn chưa xong, có khi nhìn chằm chằm hộp thư trên máy tính thất thần.