[Edit/Full]Sẽ Mãi Yêu Em Như Vậy - Thịnh Thế Ái - Chương 7: Tay (1)
Một tháng sau, Thẩm Mộc Tinh dựa vào thành tích đứng nhất lớp nên trở thành lớp trưởng lớp ban tự nhiên của cô Trác Hoa, người khiến mẹ mắng cô đến khóc lần trước.
Trường học có ba ban Khoa học tự nhiên, hai ban Khoa Văn hóa, chủ nhiệm các lớp đều là những giáo sư có danh tiếng đã về hưu, Trác Hoa là giáo viên lớn tuổi được kính trọng nhất trong trường bổ túc. Nơi này là nơi trọng điểm từng đào tạo ra rất nhiều học sinh ưu tú, cô giáo đeo chiếc kính che kín nếp nhăn trước mắt, mái tóc xoăn màu bạch kim xõa ra, những học sinh khác nhìn vào kiểu tóc liền nghĩ đến chú cừu nhỏ, nhưng những phụ nữ trung niên lại thấy kiểu tóc này rất độc đáo có khiếu thẩm mĩ.
Trác Hoa là một chủ nhiệm lớp nghiêm túc, quanh năm luôn trầm mặt, các học sinh sau lưng cũng chỉ gọi bà là lão thái thái, duy chỉ có Thẩm Mộc Tinh dám gọi thẳng như vậy.
Lão thái thái đặc biệt rất thích Thẩm Mộc Tinh, cả lớp cũng công nhận điều này.
Ở trường, trong giờ học, nếu chủ nhiệm lớp thường xuyên để một học sinh sang lớp khác mượn phấn viết, hoặc để học sinh đó đi lấy bài thi từ chỗ giáo viên bộ môn, như vậy chắc chắn là giáo viên rất thích học sinh kia, người đó chắc cũng thấy vô cùng tự hào.
Thẩm Mộc Tinh ôm một chồng bài tập vừa thu, đi đến phòng làm việc của lão thái thái. Lão thái thái đang nói chuyện cùng giáo viên dạy đại số, vừa thấy cô vào liền đưa thứ gì đó.
Thẩm Mộc Tinh nhận lấy, nhìn thấy là một hộp cơm, vẫn còn hơi nóng, hơi nước khiến túi nilon dính vào hộp cơm.
“Lão thái thái, cô mang cho em sao?” Thẩm Mộc Tinh cong mắt cười nói.
Lúc bà chắp tay sau lưng đứng ở cửa lớp học nhìn có chút dọa người, nhưng chỉ cần bà cười liền sẽ đặc biệt hiền lành, bà nói: “Trên thế gian này, ngoại trừ mẹ ruột, còn có ai có thể thật sự thương em? Đây là mì hoành thánh mẹ em làm, nghỉ trưa rồi ăn đi!”
“Mẹ em đã tới?” Thẩm Mộc Tinh cúi đầu nhìn hộp cơm kia.
“Không phải, là một tên nhóc trẻ tuổi, nói là hàng xóm của em, vừa đi rồi.”
Thẩm Mộc Tinh thiếu chút nữa đã xoay người chạy đi, nhưng sợ bà hiểu nhầm, vội vàng nói: “Mẹ em nói phải nhanh chóng ăn, lão thái thái em đi đây!”
“Mau đi đi.”
“Đúng rồi, lão thái thái, Lưu Bình không nộp bài tập đại số, cậu ấy nói để quên ở nhà!”
Bà bĩu môi: “Để quên ở nhà… Sao nó không để quên đầu ở nhà luôn đi?”
Thẩm Mộc Tinh ôm hộp cơm chạy ra, mới ra khỏi trường học liền thấy bóng lưng của anh tiểu thợ may.
Tóc của anh ngắn hơn, nhưng Thẩm Mộc Tinh chỉ cần nhìn một cái liền nhận ra bóng lưng của anh.
Vì trừ anh ra, Thẩm Mộc Tinh chưa thấy người đàn ông thứ hai nào có thể mặc trang phục bình thường vẫn có thể hoà hợp như vậy.
Cô muốn mở miệng gọi anh, nhưng trước sau không nói gì, cứ ôm hộp cơm nhìn anh ở phía xa như vậy.
Cho đến khi tới thẳng đến cổng trường, Nghiêm Hi Quang vào xe, Thẩm Mộc Tinh mới sốt ruột, nhìn xe anh chuẩn bị khởi động, vẫn chưa biết nên gọi người kia làm gì.
Xe chuẩn bị đi, Thẩm Mộc Tinh vẫn nhìn theo.
Cảm giác này có chút khó chịu, nhưng cũng có phần mong đợi. Sau này, Thẩm Mộc Tinh vẫn luôn nhớ đến chuyện này, thậm chí có một thời gian dài cô cảm thấy, đại khái là cô nhớ nhà, trong hoàn cảnh ở nơi xa lạ vắng vẻ này, gặp được một người cùng quê, đương nhiên sẽ có cảm giác luyến tiếc anh.
Nhưng không ai có thể lý giải được nỗi trống trải cô đơn trong lòng cô, chủ động nhiệt tình ngược lại làm cho người khác nghĩ ngợi nhiều.
Thẩm Mộc Tinh hít sâu một hơi, rũ người trùng xuống, giống như trái cà héo, cô xoay người đi vào trong trường học, hộp cơm trong tay đã nguội hết.
Phía cổng trường vang lên tiếng thắng xe nhưng bị tiếng chuông vào lớp át đi, nghe thấy tiếng chuông Thẩm Mộc Tinh không chút do dự chạy một mạch vào lớp học.
Nghiêm Hi Quang giẫm lên phanh, thân thể giật mạnh một cái theo thân xe. Anh nhìn qua gương chiếu hậu trên xe nhìn bóng dáng cô rời đi, nhịn không được đẩy cửa xuống xe, cho đến khi bóng dáng Thẩm Mộc Tinh hoàn toàn bị lớp học nuốt lấy, anh mới thu ánh mắt về.
Lái xe đến một nơi nào đó rồi dừng lại, Nghiêm Hi Quang đi vào quầy bán điện thoại di động đối diện trường học.
Người thanh niên bán hàng trước quầy kính nhiệt tình chào hỏi anh, Nghiêm Hi Quang tùy ý đặt ngón tay trắng nõn mềm mại trên kính, ngón tay hướng theo bước chân từ gian hàng này sang gian hàng khác.
Đầu ngón tay nhẹ nhàng chỉ đến một tủ thủy tinh: “Cái này.”
Nhân viên bán hàng vô cùng vui vẻ, cầm chiếc điện thoại đi ra: “Cái này mới ra, bán rất chạy, màu của hoa hồng vàng được thiết kế dành riêng cho phụ nữ, anh tặng cái này cho người yêu à? Chắc chắn cô ấy sẽ cảm thấy anh rất hào phóng, lại còn rất yêu cô ấy nữa!”
Nhân viên bán hàng tự cho mình thông minh tiếp tục quảng cáo, không phát hiện sắc mặt Nghiêm Hi Quang thay đổi, ngón tay vẫn tiếp tục cầm di động.
Ánh đèn pha lê ở cửa hàng chiếu rọi vào khuôn mặt anh, khiến làn da vốn dĩ đã trắng nay càng trắng hơn, anh giơ tay sờ sờ chóp mũi mình, biểu đạt sự lúng túng.
“Có thể gửi tin nhắn và gọi điện thoại là đủ rồi.”
Bộ dáng tươi cười của nhân viên bán hàng lập tức lạnh nhạt vài phần: “Được, loại Nokia kinh điển thì thế nào, là loại di động 258, anh đi theo tôi.”