[Edit/Full]Sẽ Mãi Yêu Em Như Vậy - Thịnh Thế Ái - Chương 56: Động Cơ Cuối Cùng (1)
Đêm động phòng hoa chúc, đại khái là xã hội cởi mở từ động phòng hoa chúc sẽ bị bỏ trước.
Theo Thẩm Mộc Tinh biết, tất cả bạn bè đã kết hôn cô biết, đều chưa từng có đêm động phòng hoa chúc chó má nào, hôn lễ giày vò đến nửa đêm, Nghiêm Hi Quang đã một bước ba lắc, trở về ôm bồn cầu nôn, cuối cùng vẫn là Thẩm Mộc Tinh “Kéo” anh trở về trên giường.
Khuôn mặt Nghiêm Hi Quang mang theo nồng đậm men say, ngoài miệng cười ha ha ngây ngô, trong miệng nói lẩm bẩm:
“Anh họ… Em mời anh…”
Thẩm Mộc Tinh cởi vớ cho anh, hôm nay hoạt động nhiều, trên vớ có mùi giày da.
Cô nâng vớ lên trước mặt anh: “Kính cái rắm nha, tới tới tới, chú rể nghe nè, đây là vớ của ai mà thối như thế.”
Nghiêm Hi Quang cười ha hả, một phát đánh bay vớ, giữ chặt tay cô, đàn ông say dùng sức rất lớn, Thẩm Mộc Tinh trọng tâm bất ổn liền bị anh túm ngã xuống giường.
“Em đó, để anh hôn một cái…”
Mặt Nghiêm Hi Quang áp lại gần, Thẩm Mộc Tinh cười tránh: “Buồn nôn chết rồi, vừa nôn ra còn chưa đánh răng đấy!”
Anh cười dùng trán cọ trên mặt cô, cũng không có động tác gì quá thân mật.
“Đi rót cho anh cốc nước.” Anh nói.
Thẩm Mộc Tinh đứng lên, anh cười bấm ở ngang hông cô một cái.
“Đáng ghét!” Một tay cô đẩy anh ngã xuống giường.
Nghiêm Hi Quang vẫn cười như cũ, nhắm mắt lại.
Rớt nước sôi để nguội trở về, người đàn ông kia đã ngủ.
Nét mặt khi ngủ an tĩnh, đường cong khóe miệng nhàn nhạt còn chưa rút, thì ra không chỉ trẻ nhỏ, mà người đàn ông của mình cũng như vậy, dáng vẻ lúc ngủ luôn làm cho người ta muốn che chở.
Đồng hồ trên tường lẳng lặng quay, ngoài cửa sổ có người đốt pháo hoa.
Thẩm Mộc Tinh khẽ cười đi tới, đặt nước trên tủ đầu giường, vừa thay anh đắp mền vừa lải nhải:
“Nghiêm Hi Quang, sau này anh đã là người có vợ rồi, phải tốt với em biết không?”
Cô cởi nút áo sơ mi cho anh, tự nhủ lải nhải: “Em cũng sẽ đối tốt với anh.”
Anh nặng nề ngủ, chỉ dùng tiếng hít thở bình ổn đáp lại.
Lúc cởi đến nút thứ ba, tay Thẩm Mộc Tinh bỗng nhiên dừng lại.
Dưới ánh sáng nhu hòa, nút thứ ba mở ra, thịt trên ngực anh, có một vết sẹo đậm màu nổi lên, Thẩm Mộc Tinh dừng tay lại, nhìn qua một góc nhọn băng sơn của vết sẹo, không thể ức chế run rẩy.
Ngón áp út anh đeo nhẫn kim cương cho cô đang loé sáng, mắt Thẩm Mộc Tinh đau nhói, không còn tháo được nữa.
Anh không thích người khác nhìn thấy thân thể của mình, ngay cả cô cũng không được.
Thẩm Mộc Tinh hít vào một hơi, lại vội vã gài nút lại lần nữa, ngồi trên giường nhìn anh.
Cổ chân đã bị cởi vớ, vết sẹo nhìn thấy mà giật mình lan tràn sâu xa, giống như từng con rắn nhỏ khủng bố đang quấn lấy anh.
Thẩm Mộc Tinh cảm thấy hô hấp có chút nhói nhói, quay đầu đi chỗ khác, không đành lòng nhìn lại.
Cô nghĩ, mình có thể mơ hồ đoán được, không nên biết từ miệng anh.
…
Thẩm Minh uống nhiều quá.
Thẩm Mộc Tinh nghĩ, chuyện hẳn là như vậy: Anh ở đó chờ một cô gái, mà cô gái ấy từ đầu đến cuối không xuất hiện.
Thẩm Mộc Tinh bưng ly nước sôi để nguội Nghiêm Hi Quang chưa kịp uống đi xuống lầu, em trai đang ngồi ở góc nhà hút thuốc.
Cậu nghe tiếng quay đầu, mặt đỏ do dị ứng cồn.
“Đứa ngốc, uống rượu xong lại hút thuốc, em muốn sống mơ mơ màng màng à?” Thẩm Mộc Tinh đưa ly cho cậu.
Thẩm Minh nhận ly, uống hết ừng ực ừng ực, tiếp tục hút thuốc: “Em không ngủ được.”
“Chị nói chuyện phiếm với em nha?”
Thẩm Mộc Tinh ngồi xuống, ngẩng đầu ánh sao đầy mắt.
“Mấy năm sau khi Nghiêm Hi Quang đi đến nơi đó, chị cũng thường xuyên ngắm sao như thế.” Cô nói.
Thẩm Minh phì cười một tiếng, hít một hơi khói: “Có cảm thấy mình giống nữ chính trong phim thần tượng không?”
“Ừm ờ, khi đó mỗi ngày lấy nước mắt rửa mặt, ngẫm lại thật sự đổ mồ hôi. Làm gì không tốt chứ? Xem sách truyện sẽ phát triển tri thức, tại sao để nỗi nhớ một người biến thành ý nghĩa sinh tồn của mình?”
“Thật sự em không nhớ ai.” Thẩm Minh nghĩ lời này là cô muốn nói cho cậu nghe, không hề lo lắng phủ nhận.
Thẩm Mộc Tinh không vạch trần cậu, tiến hành theo chất lượng nói: “Chị cảm thấy có một số việc, mọi người đều gạt chị, nhưng chị không ngốc, gần đây ngẫm thật lâu, đoán được một số, nhưng chị muốn em kể cho chị biết.”
Bỗng nhiên Thẩm Minh dừng lại tất cả động tác, cương cứng cổ không quay đầu lại, ráng chống đỡ trấn định nói: “Chị, chuyện em sắp làm cuộc giải phẫu bệnh trĩ không cần nói với chị?”
“Không có một câu nghiêm chỉnh!”
Thẩm Minh không nói chuyện, trong đầu hồi tưởng đến ngày đó tại trạm chuyển phát nhanh, lúc Nghiêm Hi Quang giúp cậu sửa xe đã nói một câu.
Anh nói: “Chuyện đó cậu có nói với chị cậu chưa?”
Thẩm Minh đáp: “Chưa.”
Nghiêm Hi Quang nói: “Đừng nói nữa.”
Nhưng mà Nghiêm Hi Quang cũng không biết, Thẩm Minh từ nhỏ đến lớn, tâm lý phòng tuyến trước mặt chị gái, hình như không có, bảo cậu nói láo với cô, còn khó hơn gian lận trong phòng thi mười mét vuông.
Cậu sợ cô hỏi đến.
Quả nhiên, Thẩm Mộc Tinh cũng không định buông tha.
“Chị muốn biết, cuối cùng thì tối hôm đó đã xảy ra chuyện gì.” Cô vô cùng bình tĩnh nhìn cậu.
Thẩm Minh bị cô chằm chằm đến run rẩy, cậu biết, chắc chắn sẽ có ngày này.
“Nếu em không nói thì sao?” Cậu phản kháng nho nhỏ, hốt hoảng mà cười.
“Vậy thì em cũng không cần biết đến chuyện của Tạp Tạp.”
Thẩm Minh lâm vào một chuỗi trầm mặc thật dài.
“Vậy em cũng không nói.”
Thẩm Mộc Tinh không uy hiếp được cậu, hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, nhụt chí nói: “Tạp Tạp đã qua đời.”
Khói giữa ngón tay Thẩm Minh bỗng nhiên rung động một cái, quay đầu nhìn cô: “Chị, chị đừng như thế?”