[Edit/Full]Sẽ Mãi Yêu Em Như Vậy - Thịnh Thế Ái - Chương 49: Người Rồi Sẽ Thay Đổi
Thẩm Minh ra tù, mọi người nói đây là chuyện lớn, thân thích nghe hỏi đều đến cửa chúc mừng, thuận tiện chúc tết.
Thẩm Mộc Tinh dậy thật sớm, Nghiêm Hi Quang ở phòng cách vách, hai người cùng nhau ra ngoài, vừa vặn đụng phải phòng đối diện.
“Chào buổi sáng.” Cô mỉm cười nhìn anh.
“Chào buổi sáng.” Anh cũng cười.
“Ngủ thế nào? Ở nhà em có quen chưa?”
Cô đi tới, thay anh sửa sang đầu tóc rối bời.
Tóc Nghiêm Hi Quang đặc biệt cứng cáp, trên cơ bản lăn trên giường một đêm nên hình tượng gì cũng bị mất, tóc không nhỉnh lên, mà lệch sang một bên, nhìn như đứa bé.
“Rất tốt.” Anh cúi đầu nhìn cô: “Dì Xà đổi ga giường nhung san hô cho anh, rất ấm.”
“Mẹ em đối tốt với anh như vậy?”
Nghiêm Hi Quang cười gật đầu: “Anh cũng được yêu thương mà sợ hãi đây.”
“Em phát hiện mẹ em thật sự thay đổi, có thể người đã có tuổi đều sẽ trở nên hiền lành hơn. Không sợ anh tức giận chứ, trước kia bà còn tuyên bố, nếu như em dám đi với anh, bà liền đi mở đường sắt cao tốc, lúc ấy em còn trêu tức bà, em nói vé đường sắt cao tốc quá mắc, không có lời.”
Cô ngẫm lại mình nói nhảm khi còn bé thật buồn cười.
Nghiêm Hi Quang khoác hai tay mình lên vai cô, nhíu mày: “Thật sự là đồng đội heo.”
“Gì mà đồng đội heo?” Thẩm Mộc Tinh khẽ giật mình.
“Năm đó em phản nghịch như vậy, sẽ chỉ làm dì Xà ghét anh hơn.”
“Cho nên khi đó anh định kháng chiến tám năm rồi à?”
“Đúng là anh định làm vậy.” Anh nói.
Thẩm Mộc Tinh hé miệng cười, dắt tay anh đi toilet.
Mẹ mới mua kem đánh răng mới đã mở hộp, hai người cầm bàn chải thuộc về mình, cùng nhau nhìn gương đánh răng.
Bên ngoài toilet là tiếng bà ngoại và mẹ làm đồ ăn sáng, còn có tiếng ba xem TV buổi sáng, bên ngoài tiếng pháo nổ cho đến giờ không ngừng.
Thẩm Mộc Tinh nhìn Nghiêm Hi Quang chải răng xong, đột nhiên nổi lên ý xấu, nhón chân lên ôm cổ hôn môi anh một cái.
Nghiêm Hi Quang sốc, lập tức chống vai cô, khắc chế đẩy cô ra.
“Này!” Anh nhỏ giọng quát lớn: “Không cho phép làm loạn!”
Thẩm Mộc Tinh thấy bộ dạng anh hốt hoảng nhìn ra cửa toilet, trong lòng mừng thầm.
Bình thường Nghiêm Hi Quang luôn có bộ dạng bình tĩnh ung dung, rất ít khi thấy anh hốt hoảng, còn có hương vị ngốc manh.
Thẩm Mộc Tinh càng muốn ôm cổ anh, làm loạn ở nhà mình thì không sợ.
“Làm sao? Sợ gì chứ, hôn một cái, không làm gì anh đâu.” Cô ra vẻ nịnh bợ, làm điệu làm bộ.
Nghiêm Hi Quang chưa từng thấy cô như vậy, nhất thời có chút trả lời không được, vội vàng nhìn thoáng qua ngoài cửa, hạ giọng nói: