[Edit/Full]Sẽ Mãi Yêu Em Như Vậy - Thịnh Thế Ái - Chương 46: Sẽ Không Rời Xa
Đợi Nghiêm Hi Quang xong việc, Thẩm Mộc Tinh cũng đã qua cửa trò chơi. Lúc này mưa đã tạnh, cô ngồi trong xe nhìn anh bước ra khỏi toà cao ốc, Sử Lỗi ở bên cạnh anh, hoa chân múa tay nói chuyện gì đó.
Người tên Sử Lỗi này rất kỳ lạ. Thẩm Mộc Tinh đã gặp rất nhiều người có tiền, càng có tiền càng không bao giờ mặc quần áo của các nhãn hàng nổi tiếng. Anh ta thì hoàn toàn ngược lại, là phú thương số một số hai Trung Quốc, mà toàn thân cao thấp đều là các loại hàng hiệu bắt mắt, tác phong cực kỳ phô trương.
Thẩm Mộc Tinh thấy bọn họ đi ra, hạ cửa kính xe xuống. Từ xa Sử Lỗi đã nhìn thấy Thẩm Mộc Tinh ngồi trong xe, liền bày ra dáng vẻ công tử phong lưu phóng khoáng khoát tay với cô. Nghiêm Hi Quang cũng từ từ đi tới.
Thẩm Mộc Tinh nhìn chân anh.
Lúc anh chậm rãi bước đi, ngược lại không nhìn ra chân anh bị cà nhắc.
Chân của anh, anh không muốn nhắc đến, chắc là bị thương lúc ở nước ngoài.
Thẩm Mộc Tinh nghĩ đến khi Lý Dung nói với anh những lời đó, cuối cùng anh đã phải trải qua bao nhiêu khó khăn.
Nghiêm Hi Quang ngồi vào trong xe, ho khan một tiếng, hỏi cô: “Có đói không?”
“Có chút.”
“Đi ăn cơm thôi, em muốn ăn gì?”
Sử Lỗi cũng ngồi vào: “Cô Thẩm không ngại tôi đi theo làm bóng đèn chứ?”
“Tất nhiên là không rồi.”
Xe lăn bánh, Sử Lỗi gọi điện thoại cho thư ký để đặt phòng trước.
Thẩm Mộc Tinh nhìn Nghiêm Hi Quang, anh ho khan một tiếng, hỏi: “Sao vậy?”
“Không sao.”
Lúc xe chạy đến giao lộ gặp đèn xanh đèn đỏ, Thẩm Mộc Tinh mở túi xách của mình, đưa một hộp thuốc nhỏ cho anh: “Ừm, lát nữa nhớ uống.”
Nghiêm Hi Quang nhận lấy hộp thuốc, nhìn nhìn, bỗng nhiên ánh mắt sáng hơn vài phần: “Thuốc cảm, là em mua sao?”
Thẩm Mộc Tinh gật đầu: “Dạ, vừa rồi em chán quá… Đúng lúc chỗ này có tiệm thuốc.”
Nghiêm Hi Quang chăm chú nhìn cô hai giây, Thẩm Mộc Tinh cũng nhìn anh.
“Cảm ơn.”
“Cảm ơn cái gì, không phải anh ho khan đã vài ngày rồi sao? Còn không chịu uống thuốc, anh muốn chầu trời à?”
Sử Lỗi quay đầu lại, nhìn hai người rồi nhướng mày: “Hai người đừng có ngược cẩu độc thân nữa được không?”
Thẩm Mộc Tinh cười, trong lòng nói thầm không biết bao nhiêu cô gái ở Thẩm Quyến này coi anh là chồng, anh cũng được coi là cẩu độc thân à?
Nhưng Thẩm Mộc Tinh không nói ra câu đùa vui này, cô và Sử Lỗi vẫn chưa quen thân.
Nghiêm Hi Quang nắm hộp thuốc kia, nhìn trái nhìn phải, nhìn tới nhìn lui, mở ra, bắt đầu bóc phần giấy bạc gói bên ngoài viên thuốc. Thẩm Mộc Tinh vội vàng lấy một chai nước khoáng từ túi xách ra.
“Nước của anh đây.”
Nghiêm Hi Quang nhận lấy chai nước chỉ còn một nửa kia, ánh mắt dừng trên mặt cô, nở nụ cười.