[Edit/Full]Sẽ Mãi Yêu Em Như Vậy - Thịnh Thế Ái - Chương 39: Rượu Thiệu Hưng
Trông thấy Nghiêm Hi Quang nghe lời ngồi ở bàn bên, Thẩm Mộc Tinh đột nhiên có chút áy náy.
Thật ra dứt bỏ đoạn tình cảm không rõ đó của hai người, vứt đi oán hận trong lòng với anh, Nghiêm Hi Quang thực sự khiến người ta chán ghét không nổi.
Năm đó khi cô xảy ra chuyện, cho dù mẹ phản đối cô và anh bên nhau, nhưng cũng không lấy khuyết tật trên người Nghiêm Hi Quang mà nói.
Anh không hoàn mỹ, cũng không kiêu căng, đậm đà như rượu Thiệu Hưng dưới quê.
Đúng, là rượu Thiệu Hưng.
Tiểu Trịnh lái xe đến nhà hàng, từ trong thang máy 21 tầng đi ra, cầm trong tay chìa khóa xe, mỉm cười đi đến chỗ cô.
Anh ta luôn có thói quen để chìa khoá xe trên ngón trỏ xoay vòng thật nhanh, thái độ tiêu sái lộ rõ trên mặt.
Tiểu Trịnh ngồi xuống đối diện cô.
Với thị lực của Thẩm Mộc Tinh, vừa có thể trông thấy Tiểu Trịnh chính diện, vừa có thể xuyên qua tấm ngăn nhìn thấy bóng lưng Nghiêm Hi Quang.
“Bảo bối.” Tiểu Trịnh theo thói quen kêu một tiếng.
Vừa rồi thân hình Nghiêm Hi Quang còn dựa vào trên ghế chợt giật giật.
Thẩm Mộc Tinh le lưỡi, trách cô làm một bữa kỳ lạ như vậy làm gì.
“Anh đến muộn.” Thẩm Mộc Tinh cười thoải mái.
“Hôm nay trong bệnh viện có việc, nên chậm chút. Phục vụ, chọn món ăn.” Tiểu Trịnh vỗ tay phát ra tiếng, phục vụ bước tới.
“Gan ngỗng ở đây làm không tệ ” Thẩm Mộc Tinh dịu dàng nói: “Anh có thể gọi thử.”
“Gan ngỗng quá ngán? Nếu không trước tiên uống một chai rượu đỏ đi.” Tiểu Trịnh nói.
“Rượu đỏ?” Thẩm Mộc Tinh vội vàng khoát tay: “Em không uống rượu đỏ đâu.”
Tiểu Trịnh lại kiên trì nói: “Hôm nay nhất định phải uống đấy.”
Thẩm Mộc Tinh không nói tiếp.
Hôm nay anh ta có chút kỳ lạ, ngoài miệng cười, nhưng không có nhu tình mật ý như trước kia.
Tiểu Trịnh tự mình chọn đồ ăn với phục vụ, Thẩm Mộc Tinh ngồi ở chỗ đó nhìn anh ta xuất thần.
Anh ăn mặc thời thượng trẻ trung, càng giống một ly rượu đỏ tươi.
Đúng vậy, rượu đỏ.
Phục vụ cầm menu đi đến, Tiểu Trịnh khoanh hai tay đặt trên mặt bàn, nói: “Đi công tác về có mệt không?”
“Mệt, làm sao không mệt.”
“Không sao, ăn bữa ngon liền khôi phục thể lực, bữa này anh mời.” Tiểu Trịnh cười cười.
Thẩm Mộc Tinh nhớ kỹ thời khắc cách đó không xa còn có Nghiêm Hi Quang đang ngồi, lập tức vào chủ đề: “Em hỏi anh một chuyện…”
“Em cứ nói.”
“Anh…”
Tiểu Trịnh đột nhiên cắt ngang cô: “Có phải em muốn hỏi vì sao mấy hôm nay anh không liên lạc với em không?”