[Edit/Full]Sẽ Mãi Yêu Em Như Vậy - Thịnh Thế Ái - Chương 23: Vậy Anh Ngủ Cùng Em Là Được (2)
- Metruyen
- [Edit/Full]Sẽ Mãi Yêu Em Như Vậy - Thịnh Thế Ái
- Chương 23: Vậy Anh Ngủ Cùng Em Là Được (2)
Đêm dài thanh vắng.
Căn nhà yên tĩnh, Thẩm Mộc Tinh nằm một mình trên giường, trằn trọc.
Nghiêm Hi Quang ngủ cùng phòng với ông bà ngoại, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng ngáy già nua.
Cô giương mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ, lại nghe thấy tiếng chó sủa.
Thẩm Mộc Tinh ngồi dậy, cảnh đêm bên ngoài yên tĩnh vô cùng, chỉ có một vầng trăng tròn treo cao trên trời là sáng rực rỡ.
“Đêm có chó sủa… là vì có quỷ…”
“Đêm có chó sủa… là vì có quỷ…”
Thẩm Mộc Tinh nhìn căn phòng lạ lẫm tối như mực này, bỗng sợ nổi da gà, tò mò vốn có cũng bị sợ hãi đánh tan.
Cạnh cửa sổ treo một cái gùi chứa lươn, đổ bóng lên tường nhìn như một đầu người đang treo ở đó.
Thẩm Mộc Tinh càng nghĩ càng sợ, dù biết tất cả đều là do chính mình dọa mình, nhưng cũng không ngủ được.
Do dự cỡ độ hơn một tiếng, rốt cuộc cô cũng không nhịn được nữa, dùng giọng cực thấp gọi Nghiêm Hi Quang.
“Nghiêm…Hi…Quang…”
Tiếng cô chìm ngập trong tiếng ngáy của ông ngoại.
Vốn một mình, không gọi anh đã sợ, đã thế gọi lại không ai đáp, Thẩm Mộc Tinh lại càng sốt ruột hơn.
“Nghiêm Hi Quang.” Cô rụt rè một lát, dùng giọng bình thường gọi thêm một tiếng.
Phòng vẫn im ắng.
Cô đang định rời giường xuống đất, đã nghe thấy trong phòng ông ngoài có tiếng đi dép.
Cô gọi nhỏ thế mà anh vẫn nghe được?
Thẩm Mộc Tinh mừng rỡ, như một con côn trùng có cánh mắc phải mạng nhện được cứu, càng không ngừng tới gần mép giường hơn, gọi: “Nghiêm Hi Quang…”
Sau nửa phút, Nghiêm Hi Quang xuất hiện ở cửa phòng cô, nửa phút này chắc là anh đang mặc quần áo.
Đèn trong phòng bật lên, bóng đèn bị dây treo đu đưa lủng lẳng, ánh sáng tối đi một chút. Bóng Nghiêm Hi Quang đứng ở cửa, quần áo trên người không ngay ngắn mấy, có mấy chỗ vẫn lộ ra.
“Sao thế?” Anh nhíu mày.
“Em… Em sợ…”
“Sợ cái gì? Anh đang ở ngay cách vách.”
“Tại anh hết! Ai bảo nói chó sủa có quỷ làm gì! Làm em không ngủ được!” Cô nhìn chằm chằm anh, như thể anh phạm phải tội tày trời.
Nghiêm Hi Quang nhìn đồng hồ: “Thẩm Mộc Tinh, không ngủ nữa là mười một giờ rồi đấy.”
“Em không cần, nói gì em cũng không ở một mình ở đây nữa.”
“Vậy em định ở cùng với anh à?”
Bên tai cô là tiếng ngáy của ông ngoại, cô nhăn nhăn mũi, lắc đầu: “Không.”
“Vậy em muốn thế nào?”
Cô ho nhẹ một tiếng, nói cực kỳ tự nhiên: “Vậy anh ngủ cùng em là được.”