[Edit/Full]Sẽ Mãi Yêu Em Như Vậy - Thịnh Thế Ái - Chương 2: Bão Hải Đường Đài Loan (2)
- Metruyen
- [Edit/Full]Sẽ Mãi Yêu Em Như Vậy - Thịnh Thế Ái
- Chương 2: Bão Hải Đường Đài Loan (2)
Thẩm Mộc Tinh không nghĩ tới gặp Nghiêm Hi Quang lần nữa đã là chuyện của sáu năm sau, vẫn như cũ cũng trong một ngày mưa, so với cái địa phương như thị trấn Thủy Đầu, thành phố Thẩm Quyến này, không giống với thị trấn nhỏ nhà cô, nó là thành phố lớn đến ngay cả nhiệt độ trong không khí cao thấp thế nào đều được đưa lên tin tức dự báo phát thanh trước đó.
Những người ở nơi này thường xuyên tràn trề khí thế giang hồ nói “Bắc Thượng Quảng* chúng ta không tin nước mắt”, mỗi khi đến thời điểm này, Thẩm Mộc Tinh cũng sẽ tự hào đem quê hương của mình khoác lác nói “Giang Chiết Hỗ** chúng tôi không tin phí vận chuyển”.
*Bắc Thượng Quảng: là thành phố Quảng Châu thuộc phía bắc tỉnh Quảng Đông – Trung Quốc
** Giang Chiết Hỗ: gồm hai tỉnh Giang Tô, Chiết Giang và thành phố Thượng Hải.
Từ trong trung tâm mua sắm đi ra, tinh thần Thẩm Mộc Tinh có chút hoảng hốt, ngẩn ngơ đến độ mưa phùn rơi trên đầu cũng không phát hiện, đầu óc giống như máy chiếu phim mất khống chế, không ngừng chiếu lại những chuyện phủ đầy bụi trong dĩ vãng sớm đã bị cô chôn giấu đi.
Đèn giao thông chuyển màu đỏ, cô mua một bịch cau lang, đưa vào trong miệng một viên mà nhai, mới cảm thấy lên tinh thần, đèn xanh bật sáng, cô đang muốn cất bước, đã nghe bên cạnh có tiếng cãi cọ.
“Buông tôi ra! Buông tôi ra!” Một người phụ nữ quần áo xộc xệch đang bị một người đàn ông ăn mặc quê mùa lôi kéo, không thoát ra được.
“Đồ đàn bà chó chết! Lại dám chạy đến Thẩm Quyến! Vụng trộm với người đàn ông khác sau lưng tôi! Còn dám chạy trốn! Nhanh chóng về nhà với tôi!”
“Không về! Về nhà ông sẽ đánh chết tôi!” người phụ nữ quật cường ngồi xuống đất, không màng đến ánh mắt của người qua đường, nói gì cũng không chịu đi.
Chung quanh đây phần lớn đều là thành phần tri thức, khó có được buổi nghỉ trưa rảnh rỗi đi ra ăn một bữa cơm, phần lớn mọi người bước đi vội vã không ai muốn xen vào việc của người khác, Thẩm Mộc Tinh cũng hết giờ nghỉ trưa phải quay về đánh thẻ rồi, cũng không muốn xem náo nhiệt.
Huống chi, chuyện chồng đánh vợ này cũng nhiều, chỉ cần nhúng tay chính là xen vào việc của người khác.
Đèn xanh sáng lên, Thẩm Mộc Tinh đang muốn cất bước, lại nghe tiếng khóc thét của người phụ nữ, tiếng hét bén nhọn không khỏi khiến cô không quay đầu lại.
Hóa ra là người đàn ông kéo mà cô ta không nhúc nhích, sau đó tức giận đạp cô ta một cái!
“Mẹ nó! Cô đã mang một cái thai hoang trong bụng, còn dám la lối khóc lóc! Hôm nay tôi không đánh chết cô tôi không phải là đàn ông!”
Thẩm Mộc Tinh không nhịn được chuyện này, bỏ suy nghĩ đi qua đường trong đầu, quát lên bảo người đàn ông dừng tay!
“Này! Ông làm gì vậy!”
Người đàn ông vô cùng càn rỡ nói: “Dạy dỗ vợ, cô không thấy sao? Cô mù à?”
Thẩm Mộc Tinh nhìn ông ta đến phát bực, vung túi đánh vào người ông ta!
“Ông mắng ai mù hả! Mắng ai đó!”
“Ông có phải đàn ông không! Vợ mình đang mang thai lại con mẹ nó đánh đập! Khó trách người ta sẩy thai! Ông thật chẳng khác nào súc sinh!”
“Ông còn trừng tôi!”
Người đàn ông bị cô dùng túi PU đánh cho lùi lại liên tục!
Người phụ nữ mang thai vừa thấy ông ta bị giữ lại, đứng dậy liền chạy!
“Không được chạy! Cô mau theo tôi về nhà!” Ông ta nóng nảy, đẩy Thẩm Mộc Tinh ra, hai người cứ như vậy chạy xa.
Thẩm Mộc Tinh nhìn bóng dáng càng lúc càng xa của họ, tức đến thở dốc, đem túi trong tay vung qua muốn sải bước đi, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng giày da đến gần.
“Cô gái, cô làm rớt đồ.”
Vốn tưởng rằng đây là người qua đường cũng chứng kiến trò khôi hài này, Thẩm Mộc Tinh quay đầu lại, lại lập tức chạm phải một đôi mắt quen thuộc.
Người đàn ông đối diện cũng ngây ngẩn cả người, cánh tay đang kéo tay cô không cẩn thận rơi ra một phong thư từ túi xách, thất thần, lông mi khẽ run run, cảm xúc trong mắt cuồn cuộn như bão Đài Loan đi qua.
Thẩm Mộc Tinh trố mắt một lát, khóe miệng đột nhiên giật giật, hé ra một nụ cười tươi tắn: “Nghiêm Hi Quang… Tôi nói ban nãy ở trong trung tâm mua sắm nhìn thấy người kia làm sao lại giống anh như vậy! Tôi còn tưởng rằng nhìn lầm rồi chứ! Anh về nước khi nào!”
So với việc cô giả vờ làm ra vẻ thoải mái, Nghiêm Hi Quang lại không có kỹ năng như vậy, anh vẫn như cũ nhìn chằm chằm mặt cô, như thể không nghe được những gì cô nói.
Thẩm Mộc Tinh đi đến trước mặt anh, đem “Đơn từ chức” trong tay anh rút ra, ôn hòa mỉm cười nói: “Thật không nghĩ tới có thể gặp được anh ở Thẩm Quyến!”
Nghiêm Hi Quang lúc này mới phản ứng lại, gợn sóng ban nãy trong mắt đã bị hòa tan thành nước, cúi đầu nhìn cô.
“Anh biết ở chỗ này sẽ gặp được em, chỉ không nghĩ tới lại nhanh như vậy.”
“Thật sao… Ha ha…” Thẩm Mộc Tinh xoa xoa tay, bỗng chốc không biết nên nói gì với anh, có chút lúng túng: “Cái kia… tôi còn phải trở về công ty đánh thẻ, buổi chiều phải đi làm, anh… anh để lại số liên lạc đi, về sau có thể thường xuyên liên lạc, đồng hương mà… Đúng không…”
Nghiêm Hi Quang không nói hai lời, trực tiếp lấy một cây bút từ trong túi ra, sau đó lấy phong thư từ chức ở trong tay cô, ở mặt trái viết xuống một dãy số.
“Số điện thoại riêng của anh.”
Thẩm Mộc Tinh cười cười, như kẻ trộm nhìn anh: “Ông chủ lớn đều có một số điện thoại cá nhân! Vậy tôi đi trước nha, đồng hương!”
Nghiêm Hi Quang mấp máy môi, nhìn cô gật gật đầu.
Thẩm Mộc Tinh vẫy vẫy tay, xoay người đi qua đường cái.
Thời đại học cô từng vì yêu thích Trần Khôn mà đem toàn bộ các bộ phim của anh xem một lần, chỉ có một bộ phim điện ảnh tên “Vân thủy dao” là không dám xem, bởi vì mở đầu bộ phim đã đặt ra một câu hỏi làm khó cô, nội dung câu nói kia đại khái là như vầy:
Tôi muốn biết, trên thế giới này là cái gì ngăn cách giữa sự sống và cái chết, ngăn tách những người yêu nhau, vì cái gì…