[Edit/Full]Sẽ Mãi Yêu Em Như Vậy - Thịnh Thế Ái - Chương 18: Hôn Trán (1)
Từ Ôn Châu về nhà đã rất muộn, Thẩm Mộc Tinh không yên lòng ăn xong bữa cơm, mẹ và bà ngoại càu nhàu cái gì cô cũng không nghe lọt tai, một lòng chỉ nghĩ ăn cơm xong thì đi thăm Nghiêm Hi Quang.
Mẹ gắp cho cô một ít măng, nói với bà ngoại: “Trong xưởng chúng ta có một nữ công sắp xuất ngoại, đi theo người quen giới thiệu đầu rắn, kiếm rất có lời.”
Ba nói: “Là một cô gái à? Vậy cần phải tìm một đầu rắn đáng tin cậy, chứ không sẽ rất nguy hiểm!”
Đầu rắn, chính là người dẫn đầu lén của một đội ngũ, thu tiền giúp người ta ra nước ngoài, hành tung quỷ dị như rắn và vi phạm quan hệ làm ăn.
Mẹ trừng ba một lát: “Cũng giống dạng người kém cỏi như ông, ai cũng không phát tài được!”
Ba lẩm bẩm một tiếng rồi không nói.
Bà ngoại thở dài: “Aiz, đáng thương thay lòng ba mẹ trong thiên hạ, vay mượn để đưa con ra nước ngoài, trông vào một ngày có thể thăng chức nhanh, áo gấm về quê.” Bà ngoại nhìn Thẩm Mộc Tinh và Thẩm Minh trên bàn cơm, trìu mến nói: “Những người này lén qua đường còn nguy hiểm hơn so với đi Tây Thiên thỉnh kinh, nếu như là con bà, bà sẽ không để nó phải chịu tội.”
“Con của con xuất ngoại, cũng phải quang minh chính đại mà đi.” Mẹ nói.
Mẹ vẫn luôn hâm mộ chuyện người ta có thể xuất ngoại, tiếc nuối lớn nhất đời này của bà là không thể ra khỏi biên giới, mỗi lần nhắc đến chuyện có người xuất ngoại, hoặc là nhìn thấy ai từ nước ngoài trở về, thì hai con mắt hâm mộ đến tỏa sáng. Thẩm Mộc Tinh nhìn em trai mình, cậu vẫn luôn chăm chú cúi đầu ăn cơm, dáng vẻ tâm sự nặng nề, cô biết cậu còn đang vì chuyện trong nhà Tạp Tạp sốt ruột đến phát hỏa.
Thẩm Mộc Tinh nói với mẹ: “Mẹ, mẹ muốn đưa con xuất ngoại à? Mẹ có nhiều tiền như vậy sao?”
“Xem thường mẹ con quá?”
“Ồ…? Vậy là có tiền hả?” Cô bước đến cười nịnh nọt: “Vậy có thể cho con mượn một ít không?”
Thẩm Minh kinh ngạc ngẩng đầu nhìn cô, lập tức giẫm chân cô dưới bàn.
Thẩm Mộc Tinh không thèm để ý đến cậu, tiếp tục cố gắng bày ra tư thế nịnh nọt mẹ, mẹ nhíu mày nói: “Con là một con nhóc muốn tiền làm gì? Muốn bỏ trốn sao?”
Thẩm Mộc Tinh ngơ ngác một chút, cũng không biết là ảo giác hay là gì, cô cảm thấy trong mắt mẹ đầy vẻ nghi ngờ, như nhìn thấu cô. Thẩm Mộc Tinh không tự chủ rùng mình một cái, nhìn thoáng qua Thẩm Minh, cười chột dạ: “Ha ha, con chỉ đùa với mẹ thôi mà!”
Không có em trai giúp mình, ngược lại mình thiếu chút nữa bị mắc vào.
Mẹ nghiêm túc nói: “Cơm nước xong xuôi giúp bà ngoại rửa chén, rửa xong chén thì làm bài tập, ban đêm không cho phép chạy loạn nghe không?”
Mẹ quá nhạy cảm thế mà biết cô muốn “chạy loạn”
“Vâng.” Thẩm Mộc Tinh đáp ứng, quay đầu nhìn Thẩm Minh.
Thẩm Minh vẫn cúi đầu ăn cơm như cũ.
Tiếng đũa va chạm chén vang lên trên bàn cơm, không ai để ý đến tâm trạng cậu, không ai hỏi cậu tại sao lại không vui.