[Edit] [Full] Bạn Trai Khoa Vật Lý Của Tôi - Chương 7: Tôi mà thắng cược, cô phải đưa cơm hộp cho tôi một tuần
- Metruyen
- [Edit] [Full] Bạn Trai Khoa Vật Lý Của Tôi
- Chương 7: Tôi mà thắng cược, cô phải đưa cơm hộp cho tôi một tuần
Editor: Alice
Ngày đầu tiên Mạnh Vãn ở nhà tĩnh dưỡng có thể xem như đã đời, hết xem phim đến ăn vặt cả ngày, ăn no căng bụng rồi lại đi ngủ, chẳng khác nào một con sâu gạo.
Sáu giờ tối, Mạnh Vãn đang chuẩn bị gọi cơm hộp thì nhận được tin nhắn WeChat của Lục Triều Thanh: Cô ăn tối chưa?
Đây không phải là nhắn tin nói chuyện phiếm sao? Mạnh Vãn vô thức nhìn cái avatar nghiêm túc của Lục Triều Thanh. Cái tên luôn từ chối nói chuyện phiếm với cô sao tự nhiên lại gửi tin nhắn nhạt nhẽo thế này?
Mạnh Vãn: Tôi chuẩn bị gọi cơm hộp, có chuyện gì không?
Ở trước cổng đại học Z, giáo sư Cao đang dán sát vào Lục Triều Thanh, thấy Mạnh Vãn trả lời tin nhắn, anh ta vội vàng chỉ điểm: “Hãy nói rằng cậu muốn thăm cô ấy, tìm xung quanh đây có hàng cơm nào ngon thì đi mua mang đến. “
Lục Triều Thanh lười gõ chữ, nhưng lại không muốn dội một xô nước lạnh lên đầu vị đồng nghiệp đang chìm đắm trong tình yêu nên anh dứt khoát đưa điện thoại cho giáo sư Cao.
Giáo sư Cao kích động gõ từng lời vừa mới nghĩ gửi đi, giọng điệu rất nhiệt tình, nhiệt tình đến mức hèn mọn.
Lục Triều Thanh xách một túi hoa quả yên lặng đi trước, không buồn để ý đến đồng nghiệp đang dùng danh nghĩa của anh nhắn linh tinh cái gì.
Mạnh Vãn vô cùng hoài nghi Lục Triều Thanh tự nhiên đối tốt với cô như vậy là có ý gì, trong lòng tràn ngập hoang mang.
Mạnh Vãn: Thôi không cần làm phiền anh đâu, tôi tự gọi cơm hộp là được rồi.
Giáo sư Lục: Không phiền mà, dù sao chúng ta cũnh là hàng xóm, cô bị thương như vậy tôi cũng nên giúp một chút. Tôi đang tiện đường qua tiệm cơm, cô muốn ăn gì cứ nói.
Thấy đối phương quá nhiệt tình, Mạnh không nhịn được hỏi: Giáo sư Lục, anh không sao đấy chứ? Hôm nay anh hơi khác đó.
“Giáo sư Lục” mặt đỏ lên, một lúc sau mới trả lời: Tôi không sao, chỉ là muốn giúp đỡ hàng xóm một chút. Đúng rồi, cô thích ăn món cay Tứ Xuyên đúng không, ở gần chỗ tôi có quán món cay Tứ Xuyên ngon lắm đấy.
Đến nước này Mạnh Vãn cũng đành chịu thua: Được rồi anh giúp tôi mua một phần nhé, làm phiền anh quá giáo sư Lục, anh cũng chưa ăn đúng không, vậy tối nay tôi mời khách, anh cứ tự chọn đồ ăn nhé.
Đọc xong tin nhắn này, giáo sư Cao ôm di động cười ngây ngô, sau đó kéo Lục Triều Thanh vào quán món cay Tứ Xuyên bên trái. Nhìn thực đơn, giáo sư Cao hỏi Lục Triều Thanh: “Cậu biết cô Mạnh thích ăn gì không?”
Lục Triều Thanh lắc đầu.
Giáo sư Cao chọn vài món có vẻ dễ ăn.
Đợi bồi bàn tới ghi món, Lục Triều Thanh dặn: “Ít cay nhé. “
Người phục vụ ghi lại rồi đi.
Giáo sư Cao nghi hoặc hỏi Lục Triều Thanh: “Cậu không ăn được cay à?”
Lục Triều Thanh nhìn anh ta: “Hầu hết người bị thương đều nên kiêng cay.”
Giáo sư Cao như bừng tỉnh, chợt thấy hối hận khi chọn quán cay tứ xuyên.