[Edit] [Full] Bạn Trai Khoa Vật Lý Của Tôi - Chương 6: Mạnh Vãn bối rối kéo áo sơ mi của Lục Triều Thanh
- Metruyen
- [Edit] [Full] Bạn Trai Khoa Vật Lý Của Tôi
- Chương 6: Mạnh Vãn bối rối kéo áo sơ mi của Lục Triều Thanh
Lúc đầu Mạnh Vãn ném tiền không cảm thấy gì nhưng khi đi tới vỉa hè mới thấy bắp chân truyền đến cơn đau.
Cô khó khăn hít sâu một hơi.
“Có khăn giấy không?” Lục Triều Thanh hỏi.
Mạnh Vãn tưởng lúc anh dựng xe đạp lên bị bẩn tay, cố nén đau lục túi lấy ra một bịch khăn giấy đưa tất cả cho anh.
Lục Triều Thanh dựng chắc xe đạp, lướt qua cô đi đến chỗ thùng rác.
Mạnh Vãn khiếp sợ chứng kiến giáo sư Lục một thân áo sơ mi trắng tinh sạch sẽ lại tới mở nắp thùng rác nhặt hai tờ nhân dân tệ cô vừa mới ném ra.
“«Theo điều lệ quản lí nhân dân tệ» quy định , bất cứ đơn vị hoặc cá nhân nào đều phải bảo vệ đồng nhân dân tệ. Nếu cố ý làm tổn hại nhân dân tệ sẽ bị cơ quan công an cảnh cáo, đồng thời phạt mười vạn tiền mặt trở xuống. ” Lục Triều Thanh đứng cạnh cô từ lúc nào, tức giận nhìn cô nói ra một tràng.
Mạnh Vãn ngoảnh mặt đi, hừ một tiếng: “Tôi không muốn cầm, anh thích thì đi mà giữ.”
Lục Triều Thanh rút hai tờ khăn giấy, vừa lau chùi hai tờ tiền chẳng nhìn thấy vết bẩn vừa nói: “Ý nghĩa của hai trăm đồng này chính là khiến cho bà cô kia nhận ra bài học thích đáng. Ngay cả mấy quả trứng gà thôi bà ta cũng bắt cô phải đền nên chắc chắn sẽ tiếc số tiền này hơn cô. Hôm nay chúng ta bắt bà ta đền tiền, lần sau nếu gặp lại cô đối phương hẳn là sẽ đi đường vòng. “
Mạnh Vãn nhớ lại ánh mắt không cam lòng của bà cô tóc quăn lúc nhìn hai tờ tiền này, trong lòng dâng lên một trận sảng khoái.
Lục Triều Thanh trả số khăn giấy còn thừa kèm với tiền mặt cho cô.
Mạnh Vãn nghĩ một lúc, rút tờ một trăm đồng đưa cho anh: “Tối nay cảm ơn anh đã giúp tôi.”
Lục Triều Thanh từ chối, sau đó nhìn chằm chằm vào bắp đùi cô : “Cô còn đau không? Có thể tự đi một mình chứ? “
Mạnh Vãn lúc này mới nhận ra vết thương rất đau, nhưng cô không muốn làm phiền Lục Triều Thanh nữa nên chỉ cười nói mình không sao, tự dắt xe đạp chuẩn bị về. Chỗ này chỉ cách chung cư một con đường, Mạnh Vãn nghĩ mình có thể tự đạp xe về được, chân dù đau nhưng làm gì tới mức không đạp nổi xe chứ. Lục Triều Thanh đứng cạnh âm thầm thu hết vẻ mặt thống khổ nhịn đau của cô vào trong tầm mắt.
“Xuống xe, để tôi chở cô về.” Lục Triều Thanh giành lấy tay lái, tốt xấu gì hai người cũng là hàng xóm. Hiện tại cô lại đang gặp nạn, giúp cô là việc anh nên làm.
Chân Mạnh Vãn lúc này rất đau, cô không từ chối anh nữa, cúi đầu nói cảm ơn.
Chân Lục Triều Thanh rất dài, lại đạp trên chiếc xe nhỏ bé nữ tính. Một chân trụ vững vàng trên đất, một chân lấy đà dẫm bàn đạp. Mạnh Vãn cầm túi xách nhẹ nhàng ngồi trên yên sau. Lục Triều Thanh quay đầu lại nhìn, sau khi chắc chắn cô đã ngồi vững, anh nâng chân dẫm lên bàn đạl, xe đạp chậm rãi đi về phía trước.