[Edit] [Full] Bạn Trai Khoa Vật Lý Của Tôi - Chương 5: Cô gái ấu trĩ trong mắt giáo sư Lục.
- Metruyen
- [Edit] [Full] Bạn Trai Khoa Vật Lý Của Tôi
- Chương 5: Cô gái ấu trĩ trong mắt giáo sư Lục.
Editor: Alice
Lục Triều Thanh chỉ ăn ở nhà Mạnh gia một bữa sáng, sau đó không thấy tới nữa. Ngược lại luật sư Ngô trở thành khách quen của tiệm.
Mỗi ngày giáo sư Cao đều kiên trì tới tiệm mì chầu chực, số lần đụng mặt luật sư Ngô cũng ngày càng nhiều. Sau nhiều lần tận mắt nhìn thấy luật sư Ngô và Mạnh Vãn nói chuyện hết sức vui vẻ, tâm trạng anh ta ngày một sa sút. Giữa trưa giáo sư Cao ngồi ăn cơm với Lục Triều Thanh ở nhà ăn, Lục Triều Thanh tròn mắt nhìn giáo sư Cao gắp một đũa ớt cay từ món canh cá cải chua cho vào miệng.
Anh muốn nhắc nhở giáo sư Cao nhưng động tác của anh ta quá nhanh, Lục Triều Thanh trở tay không kịp.
Thôi thì coi như anh ta xui xẻo. Lục Triều Thanh yên lặng ngồi nhìn giáo sư Cao.
Giáo sư Cao cũng là thiên tài vật lý, mà thiên tài vật lý này thường chỉ ở trong phòng làm nghiên cứu, màu da có chút tái nhợt. Nhưng khi nuốt phải một đũa ớt, gương mặt tái nhợt ấy nhanh chóng đỏ bừng như quan công. Anh ta “phù” một tiếng nhổ cả quả ớt lên bàn, nước mắt nước mũi thiếu điều tuôn ra.
Lục Triều Thanh tốt bụng đưa cho anh ta một tờ giấy.
Cao giáo sư lau mắt cay xè, lại chùi đi mồ hôi trên trán, cũng không biết là lại nghĩ tới chuyện đau thương gì, đũa cũng để đó không ăn nữa.
“Thí nghiệm không thuận lợi sao?” Lục Triều Thanh suy đoán.
Giáo sư Cao ủ rũ cụp vai xuống, phờ phạc lắc đầu.
Lục Triêu Thanh nhíu mày: “Vậy anh ủ rũ cái gì?”
Giáo sư Cao liếc nhìn anh một cái, lại đẩy gọng kính, thiếu tự tin hỏi: “Lấy tôi so sánh với luật sư Ngô sẽ không có cửa thắng sao?”
Lục Triều Thanh dùng ánh mắt chuyên quan sát vật thí nghiệm quét giáo sư Cao một lượt từ trên xuống dưới.
Không cao bằng luật sư Ngô, cũng không đẹp trai bằng, mấy kĩ năng tán tỉnh gì đó đều không có, tiền lương nói chung cũng không cao như làm luật sư.
“Bình thường mà nói thì đúng là không có, nhưng mà cô ta cũng không cho luật sư Ngô cơ hội theo đuổi thì chuyện kém khả quan nhất cũng có thể xảy ra đấy.”
Lời này anh cũng không có ý an ủi, nhưng giáo sư Cao nghe xong lại thấy mình có một tia hy vọng mong manh. Đúng thật, luật sư Ngô dù giàu có đẹp trai đến mấy nhưng Mạnh Vãn vẫn không đồng ý thì chắc chắn hắn ta có vấn đề. ‘
“Buổi tối cùng tôi đi ăn mì!” giáo sư Cao một lần nữa vực dậy ý chí chiến đấu.
Lục Triều Thanh đã lâu không ăn mì, thôi thì đi ăn một bữa cũng được .
Nói vậy nhưng hôm nay Lục Triều Thanh bận rộn xử lí rất nhiều công việc, đến cơm tối còn chưa ăn, lúc xong việc đã là tám giờ hơn, nếu giáo sư Cao không một mực đợi anh, Lục Triều Thanh có lẽ sẽ ném chuyện hẹn đi ăn mì ra sau đầu.