[Edit] [Full] Bạn Trai Khoa Vật Lý Của Tôi - Chương 4: Cô đứng ngược sáng, làn da trắng nõn giống như trong suốt.
- Metruyen
- [Edit] [Full] Bạn Trai Khoa Vật Lý Của Tôi
- Chương 4: Cô đứng ngược sáng, làn da trắng nõn giống như trong suốt.
Editor: Alice
Lòng tốt đúng là để cho chó ăn!
Mạnh Vãn nhìn mã thanh toán trên điện thoại Lục Triều Thanh, trong đầu tự thêm vào câu nói này.
Hàng xóm nhà đối diện đến tiệm nhà mình ăn, Mạnh Vãn cảm thấy lần đầu cô mời khách là chuyện rất bình thường, mấy lời nói với Lục Triều Thanh nhờ tuyên truyền giúp tiệm mì cũng chỉ là khách khí mà thôi, đâu ai thật sự nhờ anh ta giúp đâu? Không thể ngờ rằng tên này thế mà lại nghiêm túc nói mình bận nhiều việc, chi bằng tính tiền còn hơn!
Trông thấy giáo sư Cao và Tiểu Diệp đi vệ sinh về, Mạnh Vãn nhanh chóng nhặt liêm sỉ bị Lục Triều Thanh vứt dưới mặt đất lên, cầm máy điện thoại quét mã, mặt không đổi sắc mà thanh toán.
Mạnh Vãn à mày phải nhớ kĩ! Về sau mày với Lục Triều Thanh chính là hai người xa lạ, mày còn coi anh ta là hàng xóm, mày sẽ không mang họ Mạnh nữa!
Thanh toán xong xuôi, Lục Triều Thanh đứng sang một bên.
Giáo sư Cao trong lòng đang thầm tính toán các thứ, nhìn sắc mặt Mạnh Vãn có vẻ tức giận, anh ta lần đầu tiên lấy hết dũng khí hỏi: “Cô quen với giáo sư Lục sao?”
Mạnh Vãn lạnh mặt: “Không biết, vừa rồi tôi nhận lầm người.”
Lúc nói câu này cô cố tình cao giọng lên, Lục Triều Thanh lại ngoài ý muốn quay đầu nhìn cô.
Mạnh Vãn chỉ một mực lo nhận tiền mì từ giáo sư Cao.
Lúc này anh ngốc mấy cũng nhận ra hàng xóm nhà mình đang tức giận, nhưng anh không hiểu cô tức vì cái gì, dù sao anh cũng không làm gì sai, giáo sư Cao trả tiền xong xuôi, Lục Triều Thanh đi ra ngoài trước.
Ra khỏi tiệm mì sợi, giáo sư Cao đi hai ba bước đã đuổi kịp anh: “Tiểu Lục, cậu quen Mạnh tiểu thư à?”
Lục Triều Thanh gật đầu.
Giáo sư Cao kích động: “Quen như thế nào?”
Đang lúc chờ đèn đỏ, Lục Triều Thanh dừng ở bên đường, thuận miệng giải thích: “Chúng tôi là hàng xóm.”
Hàng xóm!
Đại não của giáo sư Cao nhanh chóng hiện lên cảnh Lục Triều Thanh và Mạnh Vãn mỗi ngày đều sẽ hạnh phúc chạm mặt nhau, nếu hai người đã là hàng xóm, vậy sau này anh ta đến nhà Lục Triều Thanh, chẳng phải sẽ có cơ hội gặp cô sao? Anh ta không dám bắt chuyện với Mạnh Vãn chủ yếu là vì không khí ở tiệm mì không thích hợp, nếu được gặp nhau ở nơi khác, chắc hẳn sẽ chậm rãi quen thân thôi!
Khoan đã, có chỗ nào đó sai sai.
Qua con đường lớn, giáo sư Cao như nhớ lại điều gì, vẻ mặt thắc mắc hỏi hỏi: “Cậu có xích mích với Mạnh tiểu thư sao? Cô ấy mời cậu ăn cơm cậu lại không đồng ý, cô ấy liền tức giận.” Theo quan sát của giáo sư Cao, Mạnh Vãn là một cô gái vô cùng hài hước thích cười, đột nhiên tức giận khiến cho người ta sợ hãi, nhưng cũng khiến người ta cảm thấy cô rất đáng yêu.
Lục Triều Thanh nhìn một dãy các khu dạy học ở đại học Z, vừa đi vừa đáp: “Chưa từng có xích mích gì, nhưng cô ta dùng chuyện mời cơm để nhờ tôi giúp đỡ, tôi không có thời gian.”