[Edit] [Full] Bạn Trai Khoa Vật Lý Của Tôi - Chương 37: Mở khóa tư thế yêu đương mới
- Metruyen
- [Edit] [Full] Bạn Trai Khoa Vật Lý Của Tôi
- Chương 37: Mở khóa tư thế yêu đương mới
Editor: Alice
Một giây sau khi nhìn thấy mẹ Mạnh, Lục Triều Thanh đã kịp thời để túi đồ ăn chắn trước người. Sắc mặt anh cực kì bình tĩnh, không ai có thể nghĩ giáo sư vật lý đang trong trạng thái “tên đã lên dây.”
“Mẹ, sao mẹ lại tới đây?” Kinh hãi qua đi, Mạnh Vãn ngượng ngùng hỏi.
Mẹ Mạnh vừa nhìn Lục Triều Thanh đứng yên lặng phía sau, vừa tránh sang một bên, hừ lạnh với con gái: “Ảnh chụp của hai đứa đầy rẫy trên mạng kìa, mẹ nghe người ta nói nên đến đây xác nhận một chút.” Vậy nên nói đến sớm không bằng đến đúng thời điểm, bà đang định qua tiệm mì hỏi, kết quả mới đi đến thang máy đã được chứng kiến một màn kích thích như vậy.
Mạnh Vãn đỏ mặt: “Vậy sao mẹ không gọi cho con trước?” Hôn nhau còn bị mẹ bắt được, có gì xấu hổ hơn không?
Mẹ Mạnh trong lòng đắc ý, nói trước làm gì chứ, để con gái tiếp tục giấu giếm bà à?
Mẹ Mạnh không thèm để ý tới con gái nữa mà nhìn túi đồ ăn trong tay Lục Triều Thanh, không dám tin hỏi: “Hai đứa ngày nào cũng ăn cơm hộp à?”
Lục Triều Thanh: “Cuối tuần bọn cháu sẽ tự nấu, cô đã ăn chưa ạ?”
Mẹ Mạnh lắc đầu, chỉ vào cửa nhà nói: “Cô đã chuẩn bị đồ ăn trong phòng bếp rồi, Triều Thanh ngồi đợi môt lát nhé, cô với Vãn Vãn nấu nướng một lát là xong ngay.”
Ba người vào đến cửa, mẹ Mạnh đã vội vàng kéo con gái vào phòng bếp.
“Không phải con nói mình không hợp với Triều Thanh à?” Mẹ Mạnh đóng cửa phòng bếp lại, quay sang cười nhạo con gái.
Mạnh Vãn đã sớm đoán trước có ngày này, giờ bị mẹ bắt quả tang, cô cũng không giấu giếm nữa, còn uy hiếp mẹ già: “Mẹ còn nói như thế nữa, mẹ tin con chia tay cho mẹ xem không?”
Mẹ Mạnh cười khẩy: “Hôn nhập tâm như vậy, có con mới không nỡ ấy.”
Mạnh Vãn quay người ra ngoài: “Mẹ tự làm đi, con ra tiếp khách!”
Mẹ Mạnh định giữ cô lại, nhưng cuối cùng lại thôi. Ngó Lục Triều Thanh ngồi trên ghế sô pha, bà cười tươi như hoa. Làm mối cho con gái nhiều người như vậy nhưng bà thích nhất là Lục Triều Thanh, tài giỏi, tính tình cũng tốt nữa.
Tâm tình mẹ Mạnh cực tốt, còn vừa xào rau vừa hát.
Ngoài phòng khách, Mạnh Vãn nhìn Lục Triều Thanh bất đắc dĩ: “Mẹ em hơi dài dòng một chút, lát nữa ăn cơm bà có gặng hỏi gì anh cứ kệ là được.”
Lục Triều Thanh nhìn cô: “Như vậy không lễ phép.”
Mạnh Vãn im lặng, sau đó mở ti vi: “Vậy hai người cứ lễ phép với nhau đi, sau này đừng phàn nàn gì với em đấy.”
Lục Triều Thanh bật cười, kéo bàn tay cô đang đặt trên gối ôm xuống nắm thật chặt.
Mạnh Vãn bị động tác nhỏ này của anh làm cho ngứa ngáy, lặng lẽ liếc đũng quần người nào đó, nhỏ giọng cười xấu xa: “Kế hoạch bị mẹ em phá rồi, anh không tức giận sao?”
Anh ngẩn người một lát mới hiểu ý cô, ánh mắt trở nên thâm sâu, thấp giọng nói: “Anh có thể đợi đến tối.”
Mạnh Vãn vô thức đỏ mặt, ném điều khiển từ xa xuống rồi chạy vào bếp giúp mẹ nấu cơm.