[Edit] [Full] Bạn Trai Khoa Vật Lý Của Tôi - Chương 3: Lục Triều Thanh không muốn nợ ân tình của cô.
- Metruyen
- [Edit] [Full] Bạn Trai Khoa Vật Lý Của Tôi
- Chương 3: Lục Triều Thanh không muốn nợ ân tình của cô.
Editor: Alice
Chín giờ tối tiệm mì đóng cửa, giờ là tám giờ hơn, trong tiệm chỉ còn lác đác vài vị khách.
Mạnh Vãn đang chuẩn bị về thì nhận được tin nhắn wechat của luật sư Ngô, mời cô tối mai đi xem phim.
Mạnh Vãn lại nhức não, mẹ già có quen biết với dì út của luật sư Ngô, các phụ huynh trong lúc nói chuyện vui vẻ đã kêu bọn trẻ thêm wechat của nhau. Trước khi xem mắt cô đã nhắn tin với luật sư Ngô được hai tuần. Anh ta nói chuyện rất hài hước nên Mạnh Vãn khá có cảm tình, ai ngờ là loại đàn ông sĩ diện.
Mạnh Vãn cảm thấy luật sư Ngô sẽ chẳng thể thay đổi suy nghĩ về công việc của mình. Cho dù có bên nhau thì anh ta cũng chỉ coi trọng ngoại hình của cô. Còn nếu yêu nhau thật, luật sư Ngô sĩ bựa kia chắc chắn sẽ nhắc khéo cô đổi nghề, nếu đã thế thì dẹp luôn đi.
Chẳng lẽ mẹ không truyền đạt lại ý cô cho dì của luật sư Ngô sao?
Là cô gái được trai xếp hàng dài theo đuổi, Mạnh Vãn đã luyện được skill từ chối bài bản. Để đối phó với luật sư Ngô trước tiên phải lễ hậu binh, cô uyển chuyển trả lời lại: Tiệm mì của tôi chín giờ tối mới đóng cửa nên cũng khá mệt, xong việc không còn tâm trạng đi xem phim đâu.
Thật ra Mạnh Vãn có thể đi xem phim lúc nào cũng được, nhưng xem với luật sư Ngô thì cô không có hứng thú.
Luật sư Ngô: Cuối tuần cũng không nghỉ ngơi sao?
Mạnh Vãn cười: Anh muốn hẹn hò với tôi à?
Luật sư Ngô: Tôi cho rằng biểu hiện của mình cũng rõ ràng lắm rồi, không biết cô Mạnh có muốn cho tôi chút mặt mũi hay không?
Mạnh Vãn vừa muốn gõ chữ thì vai bị đập một cái, tiểu Diệp xích lại gần, mắt to chớp chớp xem trộm điện thoại của cô. Mạnh Vãn cũng chẳng thèm để ý, mặc kệ tiểu Diệp ngó nghiêng vẫn bình tĩnh trả lời: Ngại ghê, tôi cảm thấy chúng ta không hợp nhau lắm.
“Có tuyệt tình quá không ạ?” Tiểu Diệp bội phục nói, cô đã từng xem qua ảnh chụp luật sư Ngô, đúng kiểu người đẹp trai có văn hóa, cực kì thu hút.
Mạnh Vãn nhún vai, đối phó với đám đàn ông theo đuổi mình, hoặc là phải tàn nhẫn hoặc là nhẫn nhịn, Mạnh Vãn là người ngại chuyện phức tạp, người không hợp với mình cô chỉ đối phó qua loa, cắt đứt càng sớm càng tốt.
Luật sư Ngô ngừng vài giây sau mới trả lời lại: Tôi có chỗ nào không hợp với cô Mạnh?
Tiểu Diệp cười trộm, Mạnh Vãn cũng cười, đổi sang so sánh: Tiệm mì sợi với nhà hàng Tây, nếu đứng chung một chỗ anh thấy có hợp không?
Luật sư Ngô: Tôi hiểu rồi.
Mạnh Vãn không đáp lại nữa, đặt điện thoại xuống.
Tiểu Diệp chống cằm hỏi cô: “Bà chủ không thích luật sư cơm Tây, cũng không thích giáo sư Cao mì sợi, vậy rốt cuộc chị thích kiểu đàn ông gì? Chàng trai Lẩu?”
Mạnh Vãn không có đáp án. Hồi cấp ba cũng có đầy nam sinh theo đuổi cô, nhưng thành tích học của cô không được tính là tốt nên để tránh việc ngay cả đại học bình thường cũng thi không đậu, mỗi ngày cô phải cố gắng ôn tập, chẳng có thời gian mà yêu sớm. Lên đại học thì rảnh hơn, chí ít cũng có thời gian để yêu đương, nhưng số đào hoa của cô rất kém, suốt bốn năm vẫn chưa tìm được chàng trai nào khiến tim mình đập bùm bùm, vậy nên cứ thế mà độc thân đến bây giờ.