[Edit] [Full] Bạn Trai Khoa Vật Lý Của Tôi - Chương 27: Nụ hôn đầu tiên
Editor: Alice
Mạnh Vãn đặt phòng ở một khách sạn có tiếng tăm, mọi người nhận phòng và cất hành lí rồi mới cùng đi ăn trưa.
Tất cả ngồi xung quanh một chiếc bàn tròn lớn, Mạnh Vãn cố ý ngồi cạnh Tiểu Diệp, Từ Duyệt ở giữa.
Lục Triều Thanh ngồi ở phòng rất chán không biết làm gì, cuối cùng đến nơi, chỉ còn mỗi chỗ trống giữa giáo sư Cao và Chu Dương.
Anh nhìn Mạnh Vãn.
Lưu Niệm liếc Tiểu Diệp một cái.
Tiểu Diệp nhân lúc Mạnh Vãn không để ý liền đứng bật dậy, cười hì hì ngồi xuống cạnh Chu Dương: “Em muốn ngồi cạnh trai trẻ cơ.”
Chu Dương là sinh viên đại học năm nhất, còn tiểu Diệp đã tốt nghiệp ba năm nên gọi như vậy cũng đúng.
Trai trẻ Chu Dương rất nhiệt tình tám chuyện với Tiểu Diệp.
Lục Triều Thanh ngồi xuống cạnh Mạnh Vãn.
Một cái liếc mắt cô cũng không thèm cho anh. Thật ra lúc ở trên đường cao tốc họ cũng chỉ hơi to tiếng với nhau, nếu Lục Triều Thanh biết nói hai ba câu ngọt ngào, ví dụ hứa sẽ không méc mẹ cô, Mạnh Vãn cũng chẳng thèm chuyện bé xé ra to làm gì. Nhưng đây anh còn hùng hồn nói mình không giống giáo sư Cao khiến cô rất bực mình.
Lục Triều Thanh yên lặng uống trà.
Lưu Niệm cười hỏi: “Giáo sư Lục chọc giận Mạnh Vãn rồi à?”
Lục Triều Thanh không vui vẻ lắm, lạnh lẽo nhìn chị một cái. Việc Mạnh Vãn đua xe anh không đồng ý, nhưng cô là bạn gái anh cơ mà, anh chỉ là không đồng ý thôi, không có ngăn cản cô. Lưu Niệm còn dùng xe của anh phóng đến kinh hồn nữa kìa, nhưng dù sao chỉ là bạn gái của đồng nghiệp nên Lục Triều Thanh không vừa mắt Lưu Niệm lắm, chí ít bây giờ là như vậy.
Lưu Niệm bị ánh mắt của Lục Triều Thanh chọc giận, nhưng thôi cô không thèm so đo với anh ta. Cô còn đang định hòa giải cho bọn họ, còn bây giờ á, ước gì Mạnh Vãn cứ tiếp tục giận Lục Triều Thanh đi.
Mạnh Vãn không muốn phá bầu không khí, cô chỉ không để ý tới Lục Triều Thanh thôi, còn đâu vẫn cười vui vẻ với nhân viên. Lưu Niệm, tiểu Diệp, Từ Cường, Chu Dương đều là những người hài hước nên bưa cơm này không có một phút chán nản.
Giáo sư Cao hướng nội nhưng lại có bạn gái rất năng động và nhiệt huyết, anh cũng quen với việc này rồi. Vả lại kiểu gì Lưu Niệm cũng sẽ chú ý đến anh, nên khi anh nhìn đồng nghiệp Lục của mình bơ vơ không ai để ý, giáo sư Cao vô cùng đồng cảm.
Anh ta quyết định sẽ giúp Lục Triều Thanh một phen.
Buổi chiều mọi người sẽ đi ngắm cảnh, họ ra khỏi khách sạn để bắt xe bus. Giáo sư Cao lại gần vị đồng nghiệp chỉ có một mình, nhỏ giọng hỏi: “Cậu với Mạnh Vãn dỗi nhau à?”
Lục Triều Thanh nhìn bạn gái đang đi dẫn đầu, mím môi: “Là cô ấy giận dỗi tôi trước.”
Giáo sư Cao: “Vì sao?”
Lục Triều Thanh kể chuyện lúc trên đường cao tốc.
Nếu đứng ở góc độ coi trọng an toàn giao thông, giáo sư Cao và giáo sư Lục chắc chắn là đồng minh. Nhưng mà nghĩ đến dáng vẻ háo thắng của Lưu Niệm lúc lái xe, giáo sư Cao ho khan một cái, giọng điệu giống như người từng trải khuyên bảo: “Nếu cô ấy thích gì thì cứ mặc kệ đi, sao phải chọc cô ấy không vui. Nhìn đi, bây giờ cô ấy không để ý đến cậu, cậu cũng đâu có dễ chịu gì?”