[Edit] [Full] Bạn Trai Khoa Vật Lý Của Tôi - Chương 18: Lục Triều Thanh bất ngờ ôm chặt chân cô.
- Metruyen
- [Edit] [Full] Bạn Trai Khoa Vật Lý Của Tôi
- Chương 18: Lục Triều Thanh bất ngờ ôm chặt chân cô.
Editor: Alice
Ăn lẩu xong lái xe về nhà cũng đến ba giờ chiều.
Mạnh Vãn mệt mỏi đến mức không muốn làm gì cả. Về đến nhà chỉ kịp tẩy trang qua loa rồi ngã luôn xuống giường. Cô chưa kịp ngủ đã nhận được cuộc gọi của nhân viên giao hàng, là bàn chải đánh răng mua trên mạng giờ mới ship đến.
Mạnh Vãn đành phải xuống dưới nhận hàng.
“Cái này là của hàng xóm nhà cô, tôi gọi cho anh ấy nhưng không liên lạc được. Cô quen với anh ấy thì mang lên giùm tôi nhé?” Lúc cô nhận hàng, anh shipper chỉ vào một cái thùng khoảng 10cm. Thấy Mạnh Vãn nhíu mày, anh ta cười giải thích: “Là đồ ăn cả, không nặng đâu.”
Đồ ăn vặt?
Mạnh Vãn lại gần xem xét cái hộp, trên nhãn cái thùng ghi tên một thương hiệu đồ ăn vặt vô cùng nổi tiếng. Thời còn đi học cô và mấy bạn toàn mua đồ ăn ở đây. Nhưng so với đồ ăn vặt thì cô vẫn thích hoa quả hơn.
Mạnh Vãn kí tên giúp Lục Triều Thanh, ôm hai thùng một lớn một nhỏ lên tầng. Tuy đồ không hề nặng nhưng nghĩ đến việc dạo này mình hay giúp anh việc nọ việc kia, cô cảm thấy thiên chức làm mẹ của mình trỗi dậy.
Đến tầng mười sáu, Mạnh Vãn qua gõ cửa nhà Lục Triều Thanh. Vừa nãy hai người đi cùng nhau nên cô biết anh đang ở nhà.
Mạnh Vãn đứng đợi mãi vẫn chẳng có ai ra mở cửa. Cô nghĩ anh đi ngủ rồi, đang định về nhà thì cửa bật mở. Mạnh Vãn vừa ngẩng đầu liền thấy một Lục Triều Thanh vừa mới tắm xong. Bởi vì anh ra vội nên trên tóc vẫn còn đọng nước, gương mặt đẹp trai hơi ửng đỏ.
Tuy đây không phải lần đầu tiên Mạnh Vãn nhìn thấy dáng vẻ anh sau khi tắm, nhưng cô vẫn bị ngu người một lúc.
Lục Triều Thanh vừa lúc nhìn thấy thùng chuyển phát nhanh trên tay cô.
Mạnh Vãn vội vàng đưa đồ cho anh: “Đồ của anh ship cùng với đồ của tôi.”
“Cảm ơn.” Lục Triều Thanh nhận thùng đồ, trước lúc đóng cửa, anh nghĩ ngợi gì đó rồi hỏi Mạnh Vãn: “Em muốn ăn không?”
Mạnh Vãn lắc đầu, xoay người về nhà.
Buổi tối sinh viên Chu Dương đến chơi nhà anh họ. Sinh viên mới của đại học Z đang phải tập quân sự nên da cậu cũng đen đi một tông, tới đây liền thấy anh họ có làn da trắng nõn của mình đang ăn vặt, trong lòng cậu càng bấp bênh. Sau khi tắm xong, Chu Dương cướp một gói đồ ăn vặt, ung dung ngồi trên sô pha hỏi Lục Triều Thanh: “Dạo này anh với chị Vãn Vãn có tiến triển gì không?”
Lục Triều Thanh liền nhớ tới bữa lẩu trưa nay của mình và cô, khẽ gật đầu. Thêm nữa bữa lẩu này có bởi vì anh đi mua xe, mà mua xe chính là ý kiến của Chu Dương, nên anh nhìn cậu ta cũng thuận mắt hơn nhiều, không so đo cậu ta đang cướp đồ ăn vặt của mình.
Chu Dương đâu biết rằng cái tiến triển mà anh nói thật ra chỉ là một bữa cơm sau khi mua xe. Cậu không thấy khả quan cho lắm.
Cậu nhìn chằm chằm vào ông anh họ đang ngồi trên sô pha, nghĩ thầm đến cả màn soái ca richkid cũng diễn rồi, cậu thừa nhận là tính cách anh họ không thể sửa được, vậy còn thiếu gì nữa nhỉ?