[Edit/Đm] Bản Tình Ca 1999 - Chương 7
Editor: Hannie – Beta: Darcy
Theo lý mà nói, đáng lẽ đó là đêm đầu tiên của họ nhưng buổi sáng thứ hai hôm sau lại chẳng có chút lãng mạn nào.
Quần áo của cả hai vất chồng lên nhau, cũng chẳng nhớ nổi đã vứt điện thoại ở đâu, tiếng chuông báo thức vang lên liên tục mà không tìm được, lúc xuống lầu còn đi nhầm dép của đối phương, hỗn loạn như chiến trường vậy.
Nhưng khi cả hai ngồi cùng bàn ăn, bắt đầu ăn vội bát cháo nóng vừa hâm lại, bầu không khí bỗng chợt dịu trong vài giây, hai người nhìn nhau, phì cười
Hồ Đạt bỗng hỏi.
“Không tệ chứ?” Hắn hỏi, chẳng biết ngượng là gì, có vẻ đắc ý như học sinh tiểu học thích thi với bạn nam xem ai tè xa hơn.
Ngô Cửu Sinh ngậm thìa cháo, vô cùng muốn đảo mắt một cái.
Cậu biết Hồ Đạt lại đang lợi dụng cậu ngây thơ, ngoài Hồ Đạt ra, cậu chưa để ai chạm vào mình, không có kinh nghiệm, làm sao phân biệt được tốt xấu?
Dù cũng muốn nói là cũng tạm, nhưng nghĩ thế nào cũng thấy quá dễ dãi với người này, bèn nheo mắt, làm mặt quỷ với hắn.
Hồ Đạt nhìn cậu, nhớ đến dáng vẻ nhạy cảm của chàng trai chưa từng trải trên giường, dù ôm lấy mình vẫn cứng đờ người, phảng phất như sợ bị coi thường, nhưng khi đạt đến đỉnh điểm lại không dám mở mắt, chạm vào đâu là run rẩy không ngừng đến đó. Hắn vô thức mím môi, không nỡ nói ra sự thật.
Tốt nhất là đừng nói.
Tối qua chàng trai mới kể cho hắn nghe về thân thế, cậu sinh vào cuối năm 99, Hồ Đạt nhẩm thời gian, đến mùa đông năm ngoái, Ngô Cửu Sinh mới vừa tròn 18 tuổi, tính thêm tuổi mụ cũng chỉ mới 19, sau khi biết điều này, trong đầu hắn chỉ còn lại một chữ, nhỏ, quá nhỏ.
Nhỏ hơn mình tròn 17 tuổi, khiến hắn nhìn năm sinh trên chứng minh của mình mà cảm thấy tự ti, như vô tình bắt cóc con ngoan của nhà người ta, thật là hành vi cầm thú.
Ngô Cửu Sinh chẳng quan tâm đến những ý nghĩ của hắn, cậu ăn đã, uống đủ, lấy tay áo lau miệng, chuẩn bị đi làm kiếm tiền tiêu, cậu lau qua loa, khóe miệng còn dính chút nước cháo, Hồ Đạt thấy vậy, ánh mắt sâu lắng, vươn qua bàn dùng miệng liếm đi.
Ngô Cửu Sinh giơ tay đập một phát vào trán hắn, “bốp” một tiếng, đầu Hồ Đạt bị khuỷu tay chàng trai ấn xuống, suýt chúi vào bát cháo.
Khi ngẩng đầu lên, đầu mũi Hồ Đạt dính một chấm trắng nhỏ dính dính, Ngô Cửu Sinh không thấy, cậu đã ôm mông chui qua khe cửa trước hé mở một nửa chạy mất.
Dọc đường cậu cứ lẩm bẩm, người gì chứ, già đến mức có thể làm bố cậu rồi, một bậc trưởng bối, chẳng có chút dáng vẻ trưởng bối nào, cứ thừa cơ lúc mình chưa kịp phản ứng mà chiếm tiện nghi.
Rốt cuộc ai cho hắn tự tin thế, không phải là… không phải chỉ ngủ với nhau một lần thôi sao, cậu còn chưa định nghĩa mối quan hệ của hai người, họ là gì chứ, chẳng là gì cả, nhiều lắm thì cũng chỉ là chủ nhà và người thuê, Hồ Đạt còn thu tiền thuê của cậu mỗi tháng!