[Edit/Đm] Bản Tình Ca 1999 - Chương 6
Editor: Hannie – Beta: Darcy
Ngày hôm sau, Hồ Đạt ngủ đến khi tự tỉnh giấc, đúng vào lúc bình minh vừa hé rạng.
Đêm qua thanh niên đã đổi phòng để ngủ với hắn, Hồ Đạt dừng lại một lúc trước cửa phòng nơi chàng trai kia đang ngủ, một chút hơi lạnh từ dưới khe cửa thoát ra đập vào mu bài chân, rõ ràng máy điều hòa vẫn đang bật, Hồ Đạt đoán cậu chắc vẫn chưa thức dậy.
Hắn mò xuống lầu, vội vàng rửa mặt xong bắt đầu chuẩn bị bữa sáng.
Hắn lục từ kệ nhà bếp ra một bộ xửng hấp ít khi dùng đến, rửa sạch rồi lót vải màn, lại lấy bột mì từ hũ kín ra nhào thành bột và ủ, đồng thời lấy từ tủ đông ra phần nhân thịt còn thừa từ lần gói sủi cảo trước, váng đậu và một miếng gan heo, vo gạo rồi đặt lên bếp nấu.
Trong vòng một giờ, Hồ Đạt đã hấp được hai mẻ bánh bao nhân thịt, lại dùng váng đậu, gan heo và thịt nạc nấu một nồi cháo.
Hắn không biết Ngô Cửu Sinh là người vùng nào, không chắc về khẩu vị nên đã chuẩn bị cả món Nam lẫn Bắc, định bụng lát nữa ăn sẽ nhớ hỏi cậu.
Đúng lúc hắn đang múc từng muỗng cháo nóng ra thì Ngô Cửu Sinh đi dép lê lẹp xẹp xuống lầu.
Hồ Đạt định chào hỏi cậu, nhưng bình thường khi họ thức dậy rửa mặt như thế này vốn chẳng bao giờ chào nhau, ba chữ “chào buổi sáng” dính trên môi Hồ Đạt, rồi chuyển thành một tiếng ho khan.
Cậu cũng chẳng thèm để ý đến hắn, thậm chí còn chẳng liếc mắt nhìn hắn mà đi thẳng vào nhà vệ sinh, Hồ Đạt bưng bát cháo đầy ắp bằng sứ, nhìn chằm chằm vào cánh cửa nhà vệ sinh đóng chặt kia.
Bát sứ rất mỏng, cầm trên tay chưa được bao lâu đã nóng đến không chịu nổi, Hồ Đạt bị bỏng, “xì” một tiếng đặt bát xuống, véo lấy dái tai mình.
Bầu không khí gượng gạo lan tỏa trong tiệm nhỏ buổi sáng.
Hồ Đạt bày bàn xong, ngồi vào bàn, đợi cậu đã vệ sinh xong và đến trước mặt hắn.
Hồ Đạt đưa cho cậu một đôi đũa, cậu đưa tay ra, nhưng không nhận mà vẫy vẫy bàn tay trống không trước mặt Hồ Đạt:
“Chìa khóa.” Cậu nói, “Chú khóa cửa lớn rồi, đưa tôi chìa khóa, tôi phải ra ngoài.”
Hồ Đạt nhìn chằm chằm cậu.
“Cậu đi đâu, cậu còn quay lại không?” Hắn hỏi.
“Liên quan gì đến chú!”
Cậu thanh niên đột nhiên nổi giận, mạnh mẽ vẫy tay, “Tôi qua cuối tuần của tôi, giải trí bình thường, chú quản tôi đi đâu làm gì, tôi thích khi nào về thì khi đó về, vốn dĩ phải đưa tôi một chìa khóa, đợi chú đóng cửa tiệm xong, tôi tự mở cửa lên phòng ngủ, ai cũng không làm phiền ai!”
Hồ Đạt không nói gì nữa, mặt hắn sa sầm xuống, tháo một chìa khóa từ móc chìa khóa đập vào lòng bàn tay cậu.
Ngô Cửu Sinh không ngờ hắn lại dứt khoát như vậy, những lời lẽ đã chuẩn bị sẵn để tranh cãi bỗng nhiên không dùng được nữa, mắt cậu chớp chớp, hơi thấy tội lỗi nhìn bữa sáng trên bàn rõ ràng đã được chuẩn bị theo khẩu phần của hai người.