[Edit/Đm] Bản Tình Ca 1999 - Chương 5
Editor: Hannie – Beta: Darcy
Trên con phố nhộn nhịp, những biển hiệu và đèn neon lộn xộn nhô lên giữa những dây điện chằng chịt chiếu sáng những con hẻm quanh co.
Có người thấy Hồ Đạt xuống xe, vẫy tay chào hắn, hỏi to xem tối nay còn đồ ăn khuya không, Hồ Đạt chỉ lắc đầu.
Hắn mò về quán nướng Cửu Cửu, mở khóa cửa trước, kéo cánh cửa cuốn lên.
Trong tiệm tối om chỉ có ánh sáng lạnh từ tủ đông chiếu lên tường.
Cửa cuốn phải được nâng lên ít nhất một mét để hắn có thể cúi người chui vào, cửa được kéo lên rồi đóng lại, phát ra một loạt âm thanh ầm ĩ đột ngột, nhưng từ đầu đến cuối không có một tiếng động nào khác vọng xuống từ tầng trên.
Hồ Đạt cảm thấy có điều gì đó bất thường, người ở tầng trên không thể nào không nghe thấy những âm thanh đó.
Nếu Ngô Cửu Sinh biết hắn đã về, cậu chắc hẳn đã vội vàng xuống lầu, chờ để chờ để lấy đồ ăn ngon và những lợi ích khác từ hắn rồi.
Sự bất thường trước mắt khiến Hồ Đạt cảm thấy lo lắng khó hiểu, hắn ném túi nhựa trong tay lên bàn, toàn thân căng lên cảnh giác, rón rén bước lên cầu thang từng bước một.
Cả tầng hai cũng tối om, khi Hồ Đạt không có ở đây, Ngô Cửu Sinh thậm chí không bật đèn lớn, chỉ có một vệt sáng nhấp nháy lọt qua khe cửa từ căn phòng của cậu.
Trong nhà ngột ngạt, không khí im lặng đến đáng sợ, ngay cả máy điều hòa cũng không hoạt động.
Hồ Đạt từ từ ngồi xuống, tay vịn cầu thang, tai áp sát sàn nhà, tập trung lắng nghe một lúc, hắn không nghe thấy bất kỳ tiếng bước chân nào, có thể khẳng định không có người lạ nào đáng ngờ đã vào tiệm của hắn.
Như vậy chỉ có một mình Ngô Cửu Sinh.
Hồ Đạt hơi thả lỏng, đồng thời bắt đầu thắc mắc về hành vi bất thường của chàng trai tối nay.
Chuyến xe buýt cuối cùng về khu công nghiệp ngừng hoạt động vào 6 giờ 30 tối mỗi ngày, nếu qua thời gian đó mà hắn vẫn chưa về nhà, chàng trai hoàn toàn có lý do để nghĩ rằng hắn sẽ không về tối nay, nhưng ngay cả khi hắn không có mặt, Ngô Cửu Sinh mà hắn biết cũng hiếm khi ngồi yên lặng một mình trong phòng như thế này.
Hồ Đạt đứng thẳng người dậy, từ từ tiến đến gần cánh cửa đó, để xác nhận lần cuối, hắn không gõ cửa mà đẩy thẳng vào.
Cảnh tượng chàng trai đã ngủ như hắn dự đoán đã không xuất hiện.
Ngô Cửu Sinh còn thức, không chỉ thức, lớp mồ hôi trên mặt và ánh sáng ướt át trong mắt còn cho thấy vài giây trước đó cậu thậm chí còn đang trong trạng thái cực kỳ hưng phấn.
Cậu ngồi trước chiếc bàn thấp không xa cửa, đối diện với màn hình LCD mới tinh, xem những hình ảnh phát ra trên màn hình, âm thanh lẽ ra phải phát ra bị chặn bởi một chiếc tai nghe trùm đầu to đùng, tai nghe bịt kín tai Ngô Cửu Sinh, không có gì lạ khi từ nãy đến giờ cậu không nghe thấy bất kỳ tiếng động nào Hồ Đạt gây ra.