[Edit/Đm] Bản Tình Ca 1999 - Chương 4
Kể từ sau lần chứng kiến người của Tứ Mao đến tìm Ngô Cửu Sinh ở quán, suốt một tuần liền trong lòng Hồ Đạt luôn có cảm giác bất an kỳ lạ, mãi không thể yên tâm được.
Hắn cũng không hiểu tại sao mình không thể bớt quan tâm đến chuyện của Ngô Cửu Sinh, rõ ràng đối phương cũng chỉ là một cậu nhóc chưa hiểu chuyện.
Nhưng chính vì Ngô Cửu Sinh thiếu sự chín chắn, làm việc theo hứng thú nhất thời khiến cho Hồ Đạt từ khi sống chung với cậu không hiểu sao lại cảm thấy như gánh trên vai một trách nhiệm nào đó, muốn không để tâm cũng không được.
Ngô Cửu Sinh rốt cuộc vẫn còn quá trẻ.
Khi Hồ Đạt mới đến Thâm Quyến cũng chỉ mới ngoài mười tám tuổi, lúc đó tinh thần và trạng thái sống của hắn rất giống chàng trai trẻ trước mắt này.
Hắn mất mẹ từ sớm, cha thì sức khỏe luôn không tốt.
Mùa hè năm Hồ Đạt vừa đủ tuổi trưởng thành và quyết định rời quê hương đi xuống phương Nam, cha hắn được chẩn đoán mắc bệnh nặng, nhà không có tiền chữa trị, lại sợ liên lụy đến hắn, nên đã tự nhốt mình trong nhà kho của ngôi nhà tổ tiên và uống hết một chai thuốc trừ sâu, đến hôm sau mới được người ta phát hiện.
Hồ Đạt không có anh chị em, họ hàng hai bên cha mẹ cũng không qua lại, thành ra ngoại trừ người bà lớn tuổi chân đã run rẩy ở quê, về cơ bản coi như đã tuyệt hộ.
Dù hắn đau buồn, nhưng lại càng mạnh mẽ hơn – sau khi mẹ mất, cha hắn thường xuyên nghiện rượu, tuy đã nuôi lớn hắn, nhưng động một tí là đánh mắng, tình cha con khó nói là có sâu đậm.
Đối với Hồ Đạt – người duy nhất còn lại trên đời này, khái niệm gia tộc rất mơ hồ, hắn thiếu sự quản thúc từ cha mẹ, bên cạnh chỉ có những người bạn sau này quen biết trong xã hội và nghĩa khí anh em.
Thời trẻ hắn cũng khao khát tất cả những điều mới mẻ trên đời này, ánh đèn rực rỡ của Thâm Quyến cuối những năm 90 như một hồ nước, nhấn chìm hắn hoàn toàn trong đó, chẳng còn tâm trí đâu mà suy nghĩ về tương lai, chỉ thề rằng nhất định phải nổi danh, bù đắp một lần những niềm vui mà nửa đời trước chưa được hưởng.
Điểm này, tuy không thể nói là giống hệt Ngô Cửu Sinh bây giờ nhưng cũng tương đồng đến mức khiến người ta giật mình.
Hồ Đạt chưa bao giờ được nghe Ngô Cửu Sinh chính miệng kể về tình hình quê nhà của cậu, gia đình có bao nhiêu người, cha mẹ có còn khỏe mạnh không, hắn chỉ chưa từng thấy chàng trai trẻ dùng điện thoại gọi về nhà lần nào, cũng chưa từng thấy có ai đó nghiêm túc trò chuyện với cậu về các đạo lý làm người, cảnh báo cậu rằng nhân tình thế thái phức tạp, dặn dò cậu phải cẩn thận.
Những người trẻ thiếu sự ràng buộc như vậy rất dễ bị lạc lối trong dòng chảy cuộc sống đô thị, Hồ Đạt đã cố thuyết phục bản thân, nhưng cuối cùng cũng không thể đứng ngoài cuộc, hắn thấy tương lai của chàng trai trẻ không ai quan tâm, vẫn không nhịn được lặng lẽ mở một khe hở đưa chú chim non gầy yếu ồn ào líu lo đó vào trong lòng.
Những ngày nhà máy hoạt động luôn bận rộn đến mức khiến người ta tê liệt, chỉ cần không để ý, một tuần thoáng cái đã trôi qua trước mắt.