[Edit/Đm] Bản Tình Ca 1999 - Chương 3
Editor: Hannie – Beta: Darcy
Ngày hôm sau khi Ngô Cửu Sinh tỉnh dậy là ở trong phòng của Hồ Đạt, hôm qua khi cậu ngủ thiếp đi như thế nào, sáng nay vẫn y như vậy, chỉ là trên người có thêm một tấm chăn mỏng.
Cậu vò một cái mái tóc rối bù như tổ gà, khi ngồi dậy thì bị cái lạnh của máy điều hòa làm cho rùng mình.
Thật sự là đã quá lâu rồi không được ngủ trong phòng mát lạnh như thế này, kết quả là vì quá thoải mái mà vô tình ngủ một giấc đến tận sáng bạch, nếu không phải vì điện thoại còn trong túi quần đến giờ báo thức sẽ reo thì nói không chừng sáng nay cậu đã dậy muộn.
Ngô Cửu Sinh khẽ lắc lắc đầu, định mò về phòng mình thay quần áo thì đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, cậu đã ngủ trên giường của Hồ Đạt, vậy đêm qua Hồ Đạt ngủ ở đâu. Cậu đẩy cánh cửa kêu cót két của phòng mình ra, lập tức tìm được câu trả lời.
Hồ Đạt dựa vào, không, nói chính xác hơn là gục trên gối của cậu, gối lên một cánh tay của mình, nghiêng đầu với một tư thế kỳ lạ, như thể đang cố tình tránh đè lên chỗ nào đó trên đầu.
Ánh sáng buổi sớm chưa đến bảy giờ mang theo một chút se lạnh dịu dàng, vẫn chưa nóng đến mức quá khó chịu, Ngô Cửu Sinh rón rén tiến lại gần, nhìn rõ được dáng vẻ đang ngủ của Hồ Đạt.
Trên thái dương bên trái của hắn có một vết tích tối màu, chỗ vết đóng vảy gần chân tóc vẫn còn sót lại mùi máu tanh nhạt, không biết là do cái gì gây ra. Ngô Cửu Sinh nhìn thấy, bản thân đột nhiên cũng có cảm giác đau nhói – Hồ Đạt ngủ mà cũng không cởi quần áo, nửa đêm đổ một thân mồ hôi, sau khi mồ hôi khô đi dính vào vết thương, cậu biết, như vậy sẽ càng đau hơn.
Ngô Cửu Sinh hít sâu một hơi, dùng đầu ngón tay khẽ chạm vào chỗ đó.
Trong khoảnh khắc ấy Hồ Đạt mở mắt ra, ánh mắt chưa hoàn toàn tỉnh táo của hắn trông giống như một con sói hoang, động tác tóm lấy cổ tay Ngô Cửu Sinh mạnh đến mức như muốn ăn sống nuốt tươi cậu, một lúc sau, Hồ Đạt nhìn rõ người đang hoảng sợ trước mặt mình, mới dịu sắc mặt xuống, đột ngột buông lỏng các khớp ngón tay ra, xoay người ngồi dậy.
Ngô Cửu Sinh ôm lấy trái tim đang đập thình thịch của mình, lúng túng không biết nên đứng hay nên ngồi cuối cùng đành ngồi xổm xuống.
“Chú, chú ơi, cái này… là sao vậy?” Cậu hỏi.
Hồ Đạt vuốt mặt, đáp qua loa:
“Tối qua có hai công nhân uống say rượu cãi nhau trong quán, bị tôi ném ra ngoài rồi.”
Hồ Đạt trong khu công nghiệp được coi là có chút tiếng tăm, nhiều người sợ hắn, không dám ngang ngược trước mặt hắn, nhưng không có nghĩa là họ sẽ không gặp phải vài kẻ đáng ghét mà mình không ưa khi đang ăn uống nhậu nhẹt.
Rượu là thứ rất kỳ diệu, chỉ cần có môi trường và con người phù hợp, nó có thể trở thành chất xúc tác mạnh mẽ nhất, đêm qua có khoảng hơn mười người chứng kiến cuộc ẩu đả ngắn ngủi đó, tất cả bọn họ đều sợ đến phát khờ, không hiểu nổi sao lại có người gan to đến mức dám động thủ trong quán của Hồ Đạt.