[Edit/Đm] Bản Tình Ca 1999 - Chương 17:
Editor: Hannie
Lâm Kiến Hoa vừa mới dừng chiếc mô tô phân khối lớn có tiếng máy lớn đến mức đáng sợ. Gã ta rất bực bội, thuốc lá trong túi quần đã hết sạch thế mà gã cứ tưởng còn, mò mẫm vô ích trong không khí một hồi, chỉ tổ làm bản thân nổi cơn giận. Gã rút nắm đấm trống rỗng từ trong túi ra, đấm một cú vào bức tường xi măng, toàn bộ cơ bắp trên cánh tay đều căng lên nổi cuồn cuộn, mu bàn tay bị mặt tường vôi thô ráp làm xước một mảng da, nhưng biểu cảm của Lâm Kiến Hoa vẫn chết lặng.
Trái tim gã như cỗ máy hỏng hóc quá nhiều linh kiện mà vẫn vẫn có thể hoạt động, chỉ là không còn biết đau nữa.
Hôm nay gã đi một chuyến tới Hoan Hỉ Duyên, một trong những ổ nhỏ do gã ta nắm quyền mà thường ngoan nhất, nhưng mặc dù vậy, mức giá hợp tác mới đưa ra vẫn không thể đàm phán thành công với đối phương chỉ trong một lần. Lâm Kiến Hoa rất không phục.
Gã biết giá đã cao đến mức gần như chạm vạch đỏ, thông thường không nên đi đàm phán như thế vì dễ khiến đối phương cùng đường làm liều, rủi ro quá lớn.
Gã không phải không hiểu luật lệ, cũng không phải tham lam vô độ, gã ta chỉ cần tiền, cần rất nhiều, rất nhiều tiền.
Ngày tháng trên lịch trong điện thoại không chờ gã, thời gian mỗi ngày đều tàn nhẫn trôi đi, nhìn đi nhìn lại chỉ còn mười lăm ngày nữa đến hạn thanh toán tiếp theo vậy mà khoản hoa hồng của khu nhà tắm vẫn chưa được chuyển vào.
Lâm Kiến Hoa vốn định điều một khoản tiền từ sòng bạc ngầm, nhưng địa bàn của gã vừa bị cảnh sát đóng cửa hai sòng bạc, đại ca vốn đã có ý kiến với gã ta, lúc này mà giở trò trong sổ sách thì lại sợ chọc giận đối phương rồi mất luôn nguồn lực hiện đang nắm trong tay.
Gã ta nghĩ kỹ rồi, nếu Hoan Hỉ Duyên thực sự không chịu trả tiền, thì quay lại hợp tác với cảnh sát, triệt phá toàn bộ Hoan Hỉ Duyên, lấy một khoản tiền thưởng rồi tính sau. Đúng lúc này Tiết Cẩm Đồng đem theo khoản vay nặng lãi tới trả, giải quyết cơn nguy cấp của gã.
Tiết Cẩm Đồng vay bốn vạn tệ, theo lãi suất ký trong hợp đồng, nếu cuối tháng này vẫn không hoàn trả cả gốc lẫn lãi, khoản nợ sẽ tăng gấp đôi thành gần mười vạn tệ. Nếu thực sự có thể lấy được khoản tiền đó, thì cũng đỡ lo phần nào.
Đang lúc Lâm Kiến Hoa bực bội, chiếc điện thoại trong túi rung lên.
Gã ta nghe điện thoại, giọng điều phát ra từ điện thoại không chút khách sáo nào.
Điều đó rất bất thường, bởi vì trong cuộc sống thực tế, ít nhất là ở Đông Quản, chưa có ai có gan nói chuyện với Lâm Kiến Hoa bằng giọng điệu cứng rắn như vậy. Nghe như kiều sắp đưa ra lời cảnh cáo cuối cùng vậy.
“Rốt cuộc tới khi nào cậu mới đến bổ sung khoản viện phí tiếp theo!” Đối phương bùng nổ câu hỏi như vậy.
Lâm Kiến Hoa siết chặt điện loại, toàn bộ biểu cảm trên khuôn mặt đều căng lên vì điều đó, gã kìm nén giọng điệu, thậm chí trước khi bắt đầu nói còn cố cười một tiếng.