[Edit/Đm] Bản Tình Ca 1999 - Chương 15
Editor: Hannie
“Anh Hoa…” Một giọng nói yếu ớt, nhẹ nhàng lại nịnh nọt gọi tên gã từ phía sau. Lâm Kiến Hoa quay đầu lại đã thấy A Huệ đang gượng đứng dậy.
“Quản… quản lý đã dặn em trông chừng cậu ấy cẩn thận, anh yên tâm, em chắc chắn sẽ làm tốt mà.” A Huệ vừa cố gắng lấy hết can đảm tiến gần Lâm Kiến Hoa, vừa cười theo, “Anh cũng biết mà, em cũng lớn tuổi rồi, lại sinh con, thời gian này làm ăn cũng không được tốt lắm, cậu ấy thích nam hay nữ cũng chả sao cả, em không ngủ với cậu ấy, anh cứ để cậu ấy ở chỗ em đi, lấy tên em ký đơn được không? Em đã trông cậu ấy hai ngày rồi, nếu lúc này anh đưa cậu ấy đi, mấy giờ làm trước đó của em coi như công cốc.”
Người phụ nữ bán dâm ấy cố gắng diễn đạt suy nghĩ một cách lộ liễu và thẳng thắn, như sợ Lâm Kiến Hoa không nghe ra giọng điệu khẩn cầu trong đó.
Lâm Kiến Hoa im lặng một lúc, lại nhìn kỹ A Huệ đang trong tình trạng chật vật trước mặt, phẩy tay không kiên nhẫn.
“Được rồi được rồi, biết rồi. Cứ để ở phòng cô đi. Bên ngoài cửa tôi sẽ gọi thêm hai người của tôi đến trông chừng, cô cũng nhớ kỹ đừng có mánh khóe gì, hiểu chưa?”
“Hiểu rồi hiểu rồi!” A Huệ vội vàng gật đầu mạnh, “Lời anh Hoa nói, bọn em làm việc ai mà chẳng nghiêm túc nghe, em vào nghề nhiều năm như vậy rồi, không thể không hiểu quy tắc được!”
Lâm Kiến Hoa lúc này mới miễn cưỡng hài lòng, gật đầu.
Gã đứng dậy nhường chỗ ra, A Huệ như sợ công việc vất vả mới có được sẽ chạy mất vậy, nắm chặt cánh tay Ngô Cửu Sinh, kéo cậu dậy khỏi mặt đất.
“Vậy… anh Hoa,” Cô ngước nhìn người đàn ông khó đối phó đó, dò xét khẩu vị của gã mà hỏi, “Hôm nay vẫn theo quy tắc cũ chứ? Có cần em gọi điện cho tổ trưởng sắp xếp phòng cho anh không?”
Lâm Kiến Hoa không chơi gái, mỗi lần gã đến thị sát nhà tắm, quản lý sẽ mở cho gã một phòng riêng, đãi gã thuốc lá rượu ngon, ăn một bữa cơm. Tất cả mọi người trong Hoan Hỉ Duyên đều hiểu quy tắc này.
“Thôi khỏi.” Lâm Kiến Hoa chắt lưỡi, “Đầu bếp chỗ các cô hơi kém quá, không bằng tôi tự đi nhà hàng ăn.”
“Dạ” A Huệ gật đầu, “Tuần trước sau khi anh đi em đã phản ánh vấn đề này với tổ trưởng rồi, nói bếp nấu ăn không hợp khẩu vị của anh, ông chủ lập tức đã đăng thông báo tuyển người, nghe nói đã tìm được một người, tối nay sẽ đến! Lần sau anh đến có thể thử, chắc chắn tốt hơn người trước!”
Lâm Kiến Hoa “ừm” một tiếng, không đưa ra ý kiến. Gã vẫn nhìn chằm chằm vào chàng trai còn chưa hết sợ, từ khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy đó, thấy được vài thứ xưa kia khá quen thuộc, khiến gã khá bất ngờ. Trước khi bước vào cửa hôm nay, hắn vốn tưởng Ngô Cửu Sinh hẳn phải cùng một giuộc với Tiết Cẩm Đồng, nhưng giờ đây lại có thêm những cảm giác mâu thuẫn.
Gãhỏi ra câu hỏi trong lòng.
“Sao cậu lại đi với những người như Tiết Cẩm Đồng?”
Lâm Kiến Hoa thực sự hơi không hiểu nổi. Gã nhìn ra được chàng trai này là người thật thà, nhút nhát, cũng không giống như có tham vọng gì lớn, vốn nên là người an phận thủ thường. Lâm Kiến Hoa lăn lộn giang hồ đã lâu, không còn nhiều lòng thương hại vụn vặt, gã hỏi thế không phải vì thật sự quan tâm đến Ngô Cửu Sinh, mà thực sự là dáng vẻ hoảng hốt của chàng trai khiến gã nhớ đến một người quen thuộc đến chết người. Nghĩ đến là thấy đau lòng.