[Edit/Đm] Bản Tình Ca 1999 - Chương 14
Editor: Hannie
“Đầu bếp?”
Hồ Đạt nhận lấy chứng minh thư giả do Nghiêm Thiên đưa cho, cùng với nó còn có một tờ quảng cáo in nhanh được nhét vào tay hắn, trên đó ghi rõ, trung tâm tắm hơi đang tuyển đầu bếp, chủ yếu nấu ba bữa cho ông chủ và nhân viên, cộng thêm đồ ăn khách đặt qua đường dây nóng của phòng khách. Lương tháng 5500 bao ăn ở, mỗi tháng nghỉ tám ngày, còn có phúc lợi đặc biệt, còn phúc lợi đặc biệt là gì thì không ghi.
Hồ Đạt liếc nhìn Nghiêm Thiên, lộ vẻ mặt hơi không lời nào để nói.
“Anh đã nói mà! Ẩn mình giữa chốn phồn hoa!” Nghiêm Thiên cao giọng nói một cách khoa trương, “Người ta đang tuyển, cơ hội từ trên trời rơi xuống, đây là thân phận phù hợp nhất với anh rồi, trong tù anh cũng học làm đầu bếp rồi, nhà nước đào tạo anh bảy tám năm, chẳng phải là để cho các anh tích cực cải tạo quay về với xã hội sao, đừng coi thường nghề đầu bếp nhé, nghề nghiệp vinh quang! Với tay nghề nấu ăn của anh, cho dù không cần đội cử người sắp xếp, ứng tuyển chính quy cũng chắc chắn không vấn đề gì! Chuẩn không cần chỉnh, anh nói đúng không?”
Hồ Đạt không tin những lời nói láo lếu của hắn, thẳng thắn hỏi:
“Có chuyện gì?”
Nghiêm Thiên chỉ nhún vai với vẻ mặt đã thế thì thôi.
“Quyết định của Cục Công an thành phố Đông Hoản, họ không cho anh người, tôi cũng hết cách.” Anh ta nói, “Lần này vấn đề xuất phát từ chính người nội gián theo thỏa thuận của họ, người ta nói xấu nhà không nên đem ra ngoài mà, thực ra là một chuyện khá mất mặt, đội chúng ta và họ thuộc hai hệ thống khác nhau, muốn chen vào vốn đã không đúng, còn phải nhét thêm anh vào, nhất là anh lại từng ở chung tù với người nội gián có vấn đề của họ, từng là bạn tù, người ta không ưa anh, cũng không ưa tôi, đây là chuyện thường tình.”
“Vậy phải làm sao?” Hồ Đạt lại hỏi.
“Theo lệ cũ, làm trước báo sau. Anh lên trước, tôi tiếp ứng, báo cáo bổ sung sau, cuối năm họp nên kiểm điểm thì kiểm điểm, cứ làm như vậy.” Nghiêm Thiên trả lời.
Phong cách lãnh đạo của anh ta vẫn luôn như vậy, nổi bật và quyết đoán, chủ nghĩa thực dụng là trên hết, tuy trong mắt đồng nghiệp có thể thiếu công bằng về thủ tục, lâu ngày tiếp xúc với những người nội gián như Hồ Đạt, người cũng trở nên bặm trợn, không giống một công chức nhà nước. Nhưng cũng chính vì nguồn động lực này mà tỷ lệ phá án của đội vọt lên, dẫn đầu nhiều năm liền, mỗi lần đến cục họp, tuy không tránh khỏi bị lãnh đạo túm lấy răn dạy một trận thì cũng đổi lại được cấp trên nhắm một mắt mở một mắt, đầy tranh cãi mà bước đến ngày hôm nay.
Những lần hợp tác trước đây giữa Nghiêm Thiên và Hồ Đạt, thường cũng theo kiểu “mặc kệ, cứ làm” như vậy. Anh ta tin vào năng lực của Hồ Đạt, Hồ Đạt tin vào sự nghĩa khí của anh ta, ngoài hai điểm này ra còn có chỗ dựa, kế hoạch hành động để Hồ Đạt một mình âm thầm xâm nhập vào địa điểm mục tiêu đưa Ngô Cửu Sinh về, thực ra chứa đầy các biến số và rủi ro khó lường.
Cả hai người họ đều phải thận trọng hết sức.
“Dù sao anh phải nhớ một điểm,” Nghiêm Thiên nắm lấy Hồ Đạt nhấn mạnh lần cuối, “Lần này anh đi phải hoàn thành nhiệm vụ, bảo vệ tốt chứng cứ, quan trọng nhất là tuyệt đối không được đánh rắn động cỏ. Tìm người thì được, những việc thừa thãi khác, đừng làm một việc nào, hiểu chưa?”