[Edit/Đm] Bản Tình Ca 1999 - Chương 11
Editor: Hannie
Phố Dịch Vụ có vài tiệm net mở xuyên đêm, không cần chứng minh thư vẫn có thể vào chơi. Tối hôm rời khỏi quán nướng Cửu Cửu, Ngô Cửu Sinh đã đến một trong số đó.
Cậu bỏ ra mười tệ thuê một máy ở vị trí khuất nhất, lấy ram từ chiếc máy tính có màn hình đã hỏng ra. Ngô Cửu Sinh vẫn nhớ rõ dãy mã số sản phẩm XT-006 trên cây tuần tra mà Tiết Cẩm Đồng giao cho mình, nên cậu lên Taobao tìm mua loại tương tự và tìm cách tải về nội dung từ một đĩa phần mềm doanh nghiệp.
Sau khi dùng ổ đĩa ảo để chạy phần mềm, Ngô Cửu Sinh đã đọc được các tập tin trong bộ nhớ, một bảng ghi đầy mã nhân viên, khu vực và thời gian. Chỉ cần giao bảng này cho Tứ Mao là nhiệm vụ của cậu coi như hoàn thành, thông tin trong đó rất có giá, một bảng có thể đổi được hai vạn. Nhưng lúc này, điều mà Ngô Cửu Sinh muốn nhất lại không phải là tiền.
Kế hoạch bỏ lại tất cả rời khỏi Bình Hương mà Hồ Đạt đề xuất cậu không thể chấp nhận, cậu cũng không ngốc đến mức tự đẩy mình vào tù. Cậu vẫn còn món nợ chưa tính với kẻ tự tiện gây phiền phức cho mình, cậu phải nghĩ cách thoát khỏi kế hoạch của Tứ Mao trước đã.
Thế nào cũng có cách thôi, Ngô Cửu Sinh nghĩ.
Cậu phải để lại cho mình một đường lui.
Quán net trong khung giờ qua đêm rất yên tĩnh, xung quanh rất tối, gần sáng, đã có không ít người ngủ gục trên ghế, bên tai chỉ nghe thấy tiếng vo vo của máy điều hòa và quạt tản nhiệt máy tính. Ngô Cửu Sinh nhìn chằm chằm vào màn hình tỏa ánh sáng lạnh, suy nghĩ rất lâu.
Hôm sau là thứ Sáu, ngày làm việc, Ngô Cửu Sinh vào xưởng với đôi quầng thâm khiến nhiều người phải liếc nhìn. Cậu hầu như không ngủ cả đêm, thanh ram đã tháo ra cậu nắm trong tay giấu kỹ trong túi.
Ngày đó cậu đi muộn, phần thưởng chuyên cần đã giữ được nửa tháng đổ sông đổ biển, khi đến phân xưởng chấm công, những người khác đều đã bắt đầu bận rộn trên dây chuyền sản xuất, thoáng thấy bóng dáng cậu, Tiết Cẩm Đồng nhanh chóng ngẩng đầu, đưa mắt nhìn qua. Trông anh ta rất phấn khích, trong ánh mắt là câu hỏi muốn thốt ra với Ngô Cửu Sinh.
Thế nào rồi, tối qua cả đêm không có tin tức gì của cậu. Cái thứ bảo cậu sao chép đã lấy được chưa.
Ngô Cửu Sinh hiểu ý anh ta, chỉ là lúc này không tiện nói chuyện, cậu tránh ánh mắt của Tiết Cẩm Đồng, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, bình thản ngồi vào vị trí làm việc.
Cậu vẫn chưa nghĩ ra phải giải thích chuyện đêm qua với Tiết Cẩm Đồng thế nào. Bị Hồ Đạt đánh một trận, bản thân cậu còn mất rất lâu mới hồi phục từ bóng ma tâm lý ngày xưa, việc bắt bản thân đưa ra quyết định cuối cùng gần như đã tiêu hết can đảm cả đời cậu —
Đến giờ nghỉ trưa, khi mọi người tạm dừng công việc trên tay, từng nhóm kéo nhau đến nhà ăn, Ngô Cửu Sinh chọn lúc không ai để ý, đưa thanh ram trong túi cho Tiết Cẩm Đồng.
Đến đây, coi như cậu đã hoàn thành nhiệm vụ. Tiết Cẩm Đồng tỏ vẻ hài lòng với cậu, thân mật vắt vai chàng trai kéo vào nhà ăn.