[Edit/Đm] Bản Tình Ca 1999 - Chương 10
Editor: Hannie
Ngô Cửu Sinh chưa từng thấy Hồ Đạt trong trạng thái như vậy. Chiếc laptop trong lòng còn chưa kịp giấu đi đã bị đối phương giật lấy, vừa mới mặc áo vào đã bị túm cổ áo sơ mi lôi lên, trên làn da đẫm mồ hôi dính đầy cỏ khô bị nắng hong vàng từ ban ngày, rơi xuống xào xạc.
Xung quanh tĩnh lặng, môi mũi hai người cũng áp sát nhau, gần đến mức hơi thở gấp gáp nóng hổi của đối phương toàn bộ phả vào khoang miệng, tư thế vốn rất mập mờ, nhưng không còn chút âu yếm ngày xưa nào.
Dưới ánh trăng, Ngô Cửu Sinh chỉ có thể nhìn thấy tia đỏ ngầu kéo tới tận đáy mắt hắn.
Ánh nhìn tràn ngập tia máu của Hồ Đạt như lưỡi dao cứa mạnh vào mặt cậu, rồi hắn kéo tay cậu với lực mạnh đến mức cậu suýt nữa lại mất thăng bằng ngã nhào xuống đất, lôi cổ tay cậu bước trên con đường lớn.
Họ bước đi vội vã đến mứcmồ hôi chảy vào hốc mắt rồi đón gió càng khiến đôi mắt gần như không mở ra nổi.
Trong lùm cây khi nãy không biết có loài côn trùng gì cắn vào vài chỗ trên người Ngô Cửu Sinh, rất ngứa, còn hơi đau nhói, rát bỏng.
Đột nhiên cậu rất muốn lùi lại, trong lúc muốn lùi lại còn có nỗi ấm ức vô hạn, cậu cắn môi, không biết lấy sức từ đâu, lại cố vùng vẫy mấy cái dù đang bị Hồ Đạt kéo đi, khi mở miệng mới phát hiện giọng cậu lộ rõ vẻ nghẹn ngào, gần như van xin:
“Chú ơi, đau… Chú kéo đau quá, tôi khó chịu…”
Bước chân Hồ Đạt khựng lại trong chốc lát, nhưng cũng chỉ là chốc lát. Hắn không quay đầu cũng không dừng lại, chỉ đổi sang nắm cánh tay bên kia của Ngô Cửu Sinh để tay bị trầy xước của cậu rơi xuống một bên.
Ngô Cửu Sinh chợt dâng lên nỗi sợ hãi không nói nên lời.
Cậu không kìm được cảm thấy sợ hãi, Hồ Đạt mà cậu biết chưa từng đối xử với cậu như vậy.
Hai người loạng choạng bước trở lại con đường lớn sáng đèn, băng qua khu phố sinh hoạt, nơi các cửa hàng gần như đã đóng cửa, đứng ngay dưới biển hiệu quán nướng Cửu Cửu, Hồ Đạt đá một cái vào cửa, đá cửa cuốn còn để lại một khe hở với mặt đất phát ra một tiếng vang lớn.
Cửa cuốn rung mạnh dần kéo lên, lúc này Ngô Cửu Sinh mới nhận ra rằng khi rời cửa hàng đi tìm cậu, Hồ Đạt vội đến mức không cả khóa cửa. Cậu còn chưa kịp nhìn ra thêm chi tiết nào nữa đã bị Hồ Đạt đẩy mạnh một cái vào lưng, ép phải cúi người qua khe hở của cửa cuốn để chui vào trong.
Hồ Đạt vào cửa lập tức khóa tất cả những chỗ có thể khóa.
Sau khi làm xong tất cả những việc này, hắn mới đứng yên ở gần rèm cửa, quay đầu nhìn Ngô Cửu Sinh, ném mạnh chiếc laptop trong tay lên bàn gần nhất với một tiếng “bộp”.
Hắn thở hổn hển, giọng khàn đục, như bị đá mài qua:
“Giải thích.” Hắn chỉ nói với Ngô Cửu Sinh đúng hai từ này.
Môi Ngô Cửu Sinh run lên, lùi người về phía sau, lưng cậu chạm vào bức tường ngăn cách giữa cửa hàng phía trước và nhà bếp phía sau bên cạnh cầu thang, không còn đường lùi nữa.