[ Edit - Caoh ] Sau Khi Bị Bạn Trai Bạn Thân Ngủ Nhầm - 87. Mưu mô
Nghe giọng nói từ trong điện thoại, Thẩm Nam Sơ vô thức siết chặt tay, cô im lặng một lúc lâu mới nhẹ nhàng nói: “Đừng vội, chờ mình một chút, mình sẽ đến ngay.”
Cúp máy, cô đứng tại chỗ, nhìn bức tường loang lổ trước mặt, vẻ mặt có chút ngỡ ngàng.
“Sao vậy?” Thấy sắc mặt Thẩm Nam Sơ, Tạ Hằng Diễn cũng thôi đùa, nhẹ giọng hỏi.
Cô khẽ lắc đầu, xoay người đi xuống lầu.
“Nam Sơ, sao vậy? Muộn thế này rồi em còn muốn đi đâu?” Chàng trai chân dài đi theo phía sau, hỏi dồn.
Đi xuống mấy bậc thang, Thẩm Nam Sơ hình như mới hoàn hồn, quay đầu nhìn anh ta: “Anh lái xe đến không?”
…
Đường phố đêm khuya vắng vẻ và yên tĩnh, hoàn toàn không có sự ồn ào náo nhiệt như ban ngày.
Thẩm Nam Sơ tựa đầu vào cửa sổ xe, ánh mắt nhìn về phía những ngọn đèn đường lập lòe bên đường.
Ánh đèn đường xếp thành hàng dài trên mặt đường, những hàng rào màu đen như đứng sừng sững, không biết đang giam cầm ai.
“Sao không nói gì? Vừa rồi ai gọi điện cho em?” Tạ Hằng Diễn vừa lái xe, vừa liếc nhìn cô từ kính chiếu hậu.
Ánh mắt ngây dại của Thẩm Nam Sơ chớp chớp, cuối cùng lấy lại tinh thần: “Là Diệp Đồng.”
“Diệp Đồng?” Tạ Hằng Diễn có chút ngạc nhiên: “Muộn thế này rồi cô ta còn bảo em đến bệnh viện làm gì?”
Thẩm Nam Sơ mím môi, nói sang chuyện khác: “Ba tôi có khỏe không?”
Chủ đề chuyển quá nhanh, Tạ Hằng Diễn ngẩn người một chút mới kịp phản ứng: “Rất khỏe, chỉ là rất nhớ em, ông ấy luôn hỏi anh khi nào em về, anh cũng không biết trả lời thế nào. Nam Sơ, ngày giỗ của dì Hòa… Sắp đến rồi, em cũng nên về thăm một chút.”
Nghe vậy, Thẩm Nam Sơ không trả lời, chỉ lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trong lòng cô trĩu nặng, lần đầu tiên hoài nghi quyết định lúc trước của cô có đúng hay không.
…
Xe nhanh chóng đến bệnh viện, Thẩm Nam Sơ không cho Tạ Hằng Diễn xuống xe: “Anh về đi, đừng để Diệp Đồng nhìn thấy anh đi cùng tôi.”
Tạ Hằng Diễn đáp một tiếng, khi cô quay người đóng cửa xe, không nhịn được nói thêm một câu: “Có chuyện gì cứ tìm anh, anh luôn ở đây, đừng tự mình gánh vác mọi chuyện.”
Thẩm Nam Sơ nhìn anh ta, chỉ nói một câu: “Hằng Diễn, trên đường về, lái xe cẩn thận.”
Tạ Hằng Diễn nhìn cô đi về phía cổng bệnh viện, gió đêm thổi qua, vạt áo cô bay phấp phới.
Anh ta phát hiện, cô thật sự gầy đi rất nhiều.
…
Hỏi đường nhân viên hướng dẫn, Thẩm Nam Sơ liền đi về phía khoa cấp cứu.
Tiếng bước chân của cô vang vọng trong sảnh bệnh viện vắng vẻ, xuyên qua hành lang hẹp dài, càng đi về phía trước tiếng ồn ào càng rõ ràng.
Tiếng bánh xe cấp cứu ma sát trên nền gạch men, âm thanh báo động của các loại thiết bị, tiếng nhân viên y tế hối hả, cùng với tiếng khóc của phụ nữ…
Những âm thanh đó vọng lại từ xa, giống như ác mộng chưa tỉnh.
Thẩm Nam Sơ bỗng nhiên rùng mình, chỉ cảm thấy lạnh đến tận xương.
Cô thật sự rất ghét nơi này.
Sau chuyện đó, cô rất sợ khoa cấp cứu của bệnh viện.
Chỉ cần lại gần thôi, đã có thể ngửi thấy mùi tanh của máu trong không khí, xung quanh mọi người đều mang vẻ mặt lo lắng vội vã chạy tới chạy lui, đèn sáng trên đầu nhưng chẳng có chút ấm áp nào, ngay cả những bức tường cũng lạnh lẽo trắng toát, ngoài mỗi phòng đều có vài người đang đợi, thấp giọng khóc nức nở…
Trái tim cô như bị treo ngược lên, giống như một giây sau sẽ có một người đội mũ khẩu trang từ trong phòng đi ra, lắc đầu với Thẩm Nam Sơ lộ ra một ánh mắt đồng cảm, sau đó thấp giọng nói: “Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức.”
Lập tức cô cảm thấy dạ dày quặn đau, giống như có thứ gì đó co rút ở bên trong.
Thẩm Nam Sơ vịn tường, dựa vào cửa sổ gần đó, mới không để cho mình ngã xuống.
Những người xung quanh không mấy ngạc nhiên, thậm chí không có thời gian để liếc nhìn cô thêm một lần.
Thẩm Nam Sơ nghỉ ngơi một lúc lâu, cuối cùng mới bình tĩnh lại.
Tiếp tục đi về phía trước, từ xa đã nhìn thấy Diệp Đồng ngồi ở cửa phòng cấp cứu cúi đầu khóc.
Cả người Diệp Đồng toàn là máu, trên người quấn không ít băng gạc, tóc được chải chuốt cẩn thận giờ phút này đã rối tung, trên chân trần dính đầy máu khô và bùn đất, cả người giống như vừa được người ta kéo từ trong vũng bùn ra.
Dừng lại một lát, Thẩm Nam Sơ mới cất bước đi tới.
Đi tới gần mới phát hiện sắc mặt Diệp Đồng không chỉ trắng bệch, ngay cả thân thể cũng không tự chủ được run rẩy dữ dội, vẻ mặt Diệp Đồng hoảng hốt, ngay cả Thẩm Nam Sơ tới gần cũng không phát hiện.
Thẩm Nam Sơ đứng trước mặt Diệp Đồng, từ trên cao nhìn xuống dáng vẻ chật vật của Diệp Đồng một lúc lâu, mới đưa tay đặt lên bả vai run run của Diệp Đồng, dịu dàng hỏi: “Diệp Đồng, cậu không sao chứ?”
______________________
Bây giờ một chương đủ 40-50 🌟 thì mình sẽ đăng tiếp nhó…còn nhiều hơn thì mình sẽ bão 5/7 chương liên tiếp 💖