[ Edit - Caoh ] Sau Khi Bị Bạn Trai Bạn Thân Ngủ Nhầm - 173. Cũng May, Đều Đã Qua...
- Metruyen
- [ Edit - Caoh ] Sau Khi Bị Bạn Trai Bạn Thân Ngủ Nhầm
- 173. Cũng May, Đều Đã Qua...
Một câu cuối cùng, Lục Thời Nghiên dùng tiếng Trung nói.
Thanh âm đã lâu không nghe thấy, nhưng không biết vì sao lại làm cho người ta muốn khóc như vậy.
Thẩm Nam Sơ không biết “Đều đã qua” trong miệng Lục Thời Nghiên là có ý gì, là chỉ những chuyện không hay lúc trước, hay là buông bỏ đoạn tình cảm kia?
Nhưng có một câu, anh quả thật nói rất đúng.
Tiếng Trung, quả nhiên là ngôn ngữ phức tạp nhất trên thế giới, một câu nói luôn có nhiều hàm nghĩa như vậy, làm cho người ta khó có thể lý giải.
Sau đó, họ không nói chuyện nữa. Không biết có phải trong thuốc có thành phần an thần hay không, một lúc sau Thẩm Nam Sơ đã ngủ thiếp đi.
Nửa đêm trong phòng cấp cứu ồn ào của bệnh viện, Thẩm Nam Sơ quấn trong một chiếc áo lông mỏng, đầu nghiêng trên băng ghế sắt, đúng là một giấc ngủ ngon kỳ lạ.
Trong mơ cô như là bị người ta ôm vào lòng, nhiệt độ cơ thể quen thuộc đem Thẩm Nam Sơ nhẹ nhàng bao bọc lấy, hơi ấm nóng rực làm cô muốn chảy nước mắt.
Bên tai giống như có ai đang thở dài, mang theo đau thương cùng bất đắc dĩ, cúi đầu, như là không khí ẩm ướt khi Hải Thành trở về ấm áp.
Mở mắt ra, Thẩm Nam Sơ phát hiện đầu cô đang dựa vào cây cột bên cạnh, cửa sổ đối diện chiếu sương sớm xanh trắng, bầu trời đã hết sắc tối nặng nề đêm qua, dĩ nhiên lộ ra màu xanh nhạt.
Bên cạnh là một người phụ nữ mặc đồng phục đang cầm khăn lau ghế dài.
Thế mà cô ngủ một giấc đến bình minh.
Thẩm Nam Sơ giật mình ngồi thẳng người, quay đầu lập tức nhìn sang bên cạnh.
Nơi đó đã trống trơn, ngoại trừ mấy cái ghế trống, cái gì cũng không còn.
Thẩm Nam Sơ đưa tay sờ, trong lòng bàn tay chỉ có hoa văn lạnh như băng trên băng ghế, trống rỗng in lên.
Thẩm Nam Sơ thậm chí không biết Lục Thời Nghiên đi lúc nào, anh cũng không gọi cô.
Tất cả mọi chuyện tối hôm qua, giống như giấc mơ mà cô thường gặp nhất trong những năm qua.
Tất cả đều là những suy nghĩ viển vông mà bản thân vô vọng.
Ngồi yên trong chốc lát, Thẩm Nam Sơ đột nhiên cảm giác rất lạnh, một lần nữa đút tay vào trong túi áo, cúi đầu, cái cằm chợt vùi vào trong một khối mềm mại.
Ngẩng đầu nhìn lên, không biết từ lúc nào trên cổ đã đeo một chiếc khăn quàng cổ.
Khăn quàng cổ lông cừu màu xám, rất quen mắt.
Tối hôm qua Thẩm Nam Sơ còn nhìn thấy nó treo trên cổ Lục Thời Nghiên, khoác trên áo nỉ lông của anh, đặc biệt đẹp mắt.
Từ lúc nào Lục Thời Nghiên lại thắt khăn quàng cổ lên người cô, cô cũng không hề hay biết.
Không biết là uống thuốc gì mà ngủ say như vậy.
Thẩm Nam Sơ rụt đầu lại, cả khuôn mặt gần như đều vùi vào trong chiếc khăn quàng cổ kia, chỉ lộ ra một đôi mắt.
Hít sâu một hơi, tuy rằng mũi vẫn không quá thông thoáng, nhưng đã có thể mơ hồ ngửi được mùi hương quen thuộc của cỏ cây.
Nhắm mắt lại, có một khắc ảo giác cô đang được Lục Thời Nghiên ôm vào lòng.
Hóa ra tất cả mọi chuyện tối hôm qua, cũng không hoàn toàn là giấc mơ.
Bỗng nhiên Thẩm Nam Sơ lại nhớ tới nụ hôn trộm được tối hôm qua, mộng ảo giống như một viên kẹo ăn được trong mơ, chỉ nghĩ thôi cũng có thể ngọt ngào trong cổ họng.
Về đến nhà, Thẩm Nam Sơ trân trọng đặt khăn quàng cổ vào ngăn kéo bên giường, bàn tay vuốt ve hết lần này đến lần khác, vuốt ve không còn lại dấu vết bị gãy.
Một cuộc điện thoại lạ gọi đến, tiếp theo là Peter của Stone Ventures, người nước ngoài giúp họ làm việc lần trước.
“Thẩm ŧıểυ thư, nếu thuận tiện thì sáng thứ hai hãy gửi bản kế hoạch dự án của các cô tới tòa nhà X vào mười giờ sáng, chúng tôi sẽ đánh giá một chút.”
Niềm vui bất ngờ này đến quá đột ngột, ngay cả chị Linh cũng vô cùng giật mình: “Tại sao đột nhiên lại đổi giọng? Chẳng lẽ là do chị cùng Peter trao đổi có hiệu quả? Hóa ra người nước ngoài cũng thích kiểu này sao?”
Thẩm Nam Sơ không biết như thế nào, nhưng nghĩ đến chiếc khăn quàng cổ kia, cô nảy sinh một chút mong đợi nho nhỏ.
Tối hôm qua, Lục Thời Nghiên sẽ không có chút nào nhận ra cô, cho nên mới phá lệ cho bọn họ một cơ hội đúng không?
Nhưng cũng chỉ là nghĩ, hoàn toàn không dám yêu cầu xa vời.
Lục Thời Nghiên không có phong cách như vậy.
Trước giờ người đó luôn làm việc công tư phân minh, trước kia ở bệnh viện, có người nhét tiền lì xì cho anh, đều sẽ bị anh trả lại ngay tại chỗ, càng không cần phải nói bởi vì ở chung một đêm, mà cho một người xa lạ khoản đầu tư lớn như vậy.
…
Ngày hôm đó tới, quả nhiên cũng chỉ có một mình Peter.
Người đàn ông này nhiệt tình hơn rất nhiều so với lần đầu gặp mặt, khá dễ nói chuyện, thậm chí khi Thẩm Nam Sơ lơ đãng nhắc tới Lục Thời Nghiên thì hắn ta chủ động nói ra hành tung của anh: “Mấy ngày nay Lục Thời Nghiên không ở Nam Thành, anh ấy đi Bắc Kinh, hình như có bữa tiệc quan trọng cần tham gia.”
Đầu óc Thẩm Nam Sơ ong ong một cái, lập tức nhớ tới tin tức kia.
Sau khi ra cửa, như bị ma xui quỷ khiến, Thẩm Nam Sơ lại điều tra tin tức kia một lần nữa.
Lễ đính hôn của thiếu gia tập đoàn Lục thị và thiên kim Phương thị, quả nhiên là vào hôm qua.
“Cũng may, đều đã qua…”
Giờ khắc này, Thẩm Nam Sơ rốt cuộc hiểu rõ, câu nói này của Lục Thời Nghiên rốt cuộc là có ý gì…