[ Edit - Caoh ] Sau Khi Bị Bạn Trai Bạn Thân Ngủ Nhầm - 170. Trong Lòng Bàn Tay Anh Là Một Trận Xao Xuyến Nhỏ
- Metruyen
- [ Edit - Caoh ] Sau Khi Bị Bạn Trai Bạn Thân Ngủ Nhầm
- 170. Trong Lòng Bàn Tay Anh Là Một Trận Xao Xuyến Nhỏ
“Cẩn thận.”
Đó gần như là một phản xạ tự nhiên, ngay cả cách nắm tay anh cũng giống hệt như trước kia.
Lòng bàn tay chạm nhau, bốn ngón tay cô nắm chặt xương bàn tay của anh, chỉ cần anh xoay bàn tay, là có thể đan xen vào nhau, nắm chặt tay cô.
Tiềm thức vẫn đang chờ đợi khoảnh khắc được anh nắm lấy, nhưng anh lại dừng lại, chỉ nghiêng đầu, dường như đang nhìn cô.
Như bị dội một gáo nước lạnh, Thẩm Nam Sơ lập tức tỉnh táo lại.
Cô đang chờ đợi điều gì? Mong đợi điều gì? Sao cô vẫn chưa hiểu rõ tình hình?
“Xin lỗi, thưa ngài Eli, trên bàn có một cái ly đế cao, tôi thấy ngài sắp chạm vào nên mới…” Vừa giải thích vừa định buông tay, nhưng vừa rời khỏi hơi ấm đó, anh đột nhiên nắm chặt tay cô lại.
Những ngón tay thô ráp có vết chai mỏng, dùng lực mạnh và nóng như vậy, khi giữ chặt cô, đầu ngón tay cọ vào mu bàn tay tạo thành cảm giác nóng rát đến mức gần như đau đớn.
Cả người anh run rẩy trong lòng bàn tay cô, giống khi bọn họ ân ái, anh mang đến cho cô những kɧoáı ©ảʍ.
Thẩm Nam Sơ vội vàng ngước mắt lên, nhìn xuyên qua hai mảnh kính đen, cố gắng nhìn rõ ánh mắt của anh lúc này.
Liệu anh có giống cô, cũng tràn đầy nhớ nhung và dựa dẫm vào đối phương không?
Trong khoảnh khắc này, tim đập nhanh như đang ngồi tàu lượn siêu tốc, cô cắn chặt môi, như thể chỉ cần mở miệng, trái tim sẽ nhảy ra ngoài.
“Thẩm ŧıểυ thư?” Lại là giọng nói lịch lãm, khách sáo mà xa cách.
Lúc này, Thẩm Nam Sơ mới sực nhớ ra, mấy lần gặp nhau, dường như anh đều nói tiếng Anh.
Cho dù là với cô hay với người khác.
Nhưng tay anh vẫn ấm áp như vậy, ấm đến mức khiến cô gần như rơi lệ.
“Nếu nhân viên của studio đều giống như cô, không thể chịu trách nhiệm với bản thân mình.” Đôi kính râm lạnh băng đó dường như chính là ánh mắt của anh lúc này, hơi ấm trên mu bàn tay cũng biến mất, giọng nói của anh bình thản đến mức gần như lạnh lùng: “Vậy tôi không nghĩ studio của cô có khả năng kiếm tiền cho tôi.”
Trái tim vừa mới dâng lên của Thẩm Nam Sơ, theo hơi ấm rời khỏi mu bàn tay, cũng dần nguội lạnh.
Cô đứng yên tại chỗ, nhìn anh từ bỏ việc tìm kiếm, chỉ chậm rãi bước về phía cửa.
Có lẽ là do dựa vào thính giác, hướng đi của anh không được chính xác lắm, cứ đà này, khuôn mặt đẹp đẽ kia sẽ nhanh chóng đâm vào cánh cửa.
Ngực Thẩm Nam Sơ phập phồng, cuối cùng vẫn không đành lòng, xoay người nhặt cây gậy chống nằm trên sàn nhà, đó là thứ mà anh đã tìm kiếm hồi lâu, bước lên phía trước, đặt vào tay anh.
Đợi anh cầm gậy chống xong, cô liền buông tay, giọng nói bình tĩnh: “Ngài Eli, dù ngài có tin hay không, vừa rồi tôi chỉ đi ngang qua, không có ý định lợi dụng ơn huệ để ép ngài đầu tư vào studio của chúng tôi.”
Nói xong, cô liền đi về phía bên cạnh anh.
“…” Vừa ra đến cửa, giọng nói của người đàn ông đã vang lên từ phía sau.
Vẫn không kìm được nhịp tim đập nhanh, không để ý giọng nói của anh đã khàn hơn rất nhiều so với vừa rồi, bước chân đang rời đi của Thẩm Nam Sơ đột nhiên dừng lại, tai cô đã bắt đầu chờ đợi câu nói tiếp theo của anh.
“Nếu được, làm phiền cô đưa tôi xuống lầu được không?”
…
Lúc cửa thang máy mở ra, Thẩm Nam Sơ nhìn thấy vẻ mặt còn ngạc nhiên hơn lúc nãy trên mặt cô gái trong thang máy.
Cô gái đứng ở góc, khóe miệng tuy đang cười, nhưng ánh mắt lại không ngừng đảo quanh trên người Lục Thời Nghiên và cô, ánh mắt lướt qua cây gậy chống trước người Lục Thời Nghiên càng lộ rõ vẻ sợ hãi.
Thẩm Nam Sơ không nhịn được liếc nhìn Lục Thời Nghiên.
Người đàn ông đứng thẳng, kính râm che khuất hơn nửa khuôn mặt, nhưng chỉ cần nhìn phần cổ nối liền với đường cong dưới cằm, cũng có thể thấy anh đẹp trai đến mức nào.
Thông thường người đẹp trai như vậy, sẽ có không ít người theo đuổi.
Thẩm Nam Sơ biết cô gái trong thang máy đang nghĩ gì, nhưng không giải thích, chỉ lặng lẽ đội mũ trùm đầu, kéo khóa lên tận đỉnh, che kín hơn nửa khuôn mặt.
Cô lặng lẽ an ủi bản thân, không sao, dù sao Lục Thời Nghiên cũng không nhìn thấy, không nhìn thấy thì không biết, hơn nữa anh còn đeo kính râm, sợ mất mặt cái gì?
Ra khỏi thang máy, Thẩm Nam Sơ chịu đựng những ánh mắt dò xét trong đại sảnh cùng những tiếng bàn tán xì xào, cuối cùng cũng đưa Lục Thời Nghiên ra đến cửa.
“Họ đang nói gì vậy?” Anh đột nhiên hỏi khiến Thẩm Nam Sơ càng thêm chột dạ.
“Không có, không phải nói chúng ta.” Nghĩ đến vài câu lọt vào tai, cô cắn môi: “Lúc tôi đến đây, có một người phụ nữ đến bắt gian, họ đang nói chuyện đó, không phải nói chúng ta.”
Giọng nói chắc chắn như vậy, đến chính cô cũng tin.
Người đàn ông quay lại, giọng nói ôn hòa vang lên bên tai cô: “Thẩm ŧıểυ thư.”
Chỉ là một tiếng gọi họ, nhưng vì thiếu đi tiền tố xưng hô, không hiểu sao lại có vẻ thân thiết.
Bàn tay trong túi áo khoác nắm chặt lớp vải, Thẩm Nam Sơ ngẩng đầu nhìn anh.
Khuôn mặt cô nhỏ nhắn, gần như bị mũ trùm che kín, chỉ có đôi mắt lộ ra, trong veo mở to, hiện rõ vẻ nghi ngờ và mong đợi.
Lục Thời Nghiên cụp mắt nhìn cô, yết hầu chuyển động, giọng nói vô thức dịu dàng hơn: “Làm phiền cô, đưa tôi đến một nơi được không?”