[ Edit - Caoh ] Sau Khi Bị Bạn Trai Bạn Thân Ngủ Nhầm - 169. Nắm Tay Anh
Thẩm Nam Sơ ngơ ngác không biết ngủ bao lâu, lúc tỉnh lại lần nữa thì trời bên ngoài vẫn còn tối, nhìn điện thoại, đã 7 giờ tối.
Đúng là ngủ suốt cả ngày.
So với Hải Thành, trời Nam Thành luôn tối rất sớm.
Rõ ràng là thành phố đã sống từ nhỏ, cũng không biết vì sao, sau khi trở về lại đột nhiên không quen.
Nhiều năm rồi, mỗi khi màn đêm buông xuống, cô vẫn cảm thấy đặc biệt áp lực và cô đơn.
Quay đầu nhìn thấy thuốc trên bàn còn đặt ở đó chưa động tới.
Lời hứa với chị Linh cuối cùng không thực hiện được.
Nghĩ đến tối hôm qua cô lại có lúc cho rằng thuốc kia là Lục Thời Nghiên bảo người đưa tới, liền cảm thấy rất nực cười.
Không nói đến việc chị Linh và anh không có liên lạc, huống chi bây giờ tình trạng của anh như vậy, căn bản cũng không có khả năng nhận ra cô đã thay đổi giọng nói.
Cứ coi như là nhận ra thì với quan hệ của họ bây giờ, anh không trả thù cô cũng đã là tốt lắm rồi, làm sao có thể đưa thuốc tới?
Gian nan trở mình, Thẩm Nam Sơ vùi mặt vào trong chăn, muốn ngủ tiếp, nhưng mặc dù thân thể mệt mỏi, ý thức lại luôn hỗn loạn.
Trong lòng có một sự nôn nóng khó hiểu đang thiêu đốt cô, dù có khuyên nhủ bản thân phải nhẫn nại như thế nào, vẫn không được.
Thay vì lãng phí thời gian ở đây, chi bằng đi ra ngoài một chút.
Thay quần áo xuống lầu, cô nhìn các cửa hàng đèn đuốc sáng trưng bên đường, rất nhiều người qua lại, bọn họ hoặc cười hoặc nói, khiến cảm giác áp lực kia rốt cuộc cũng vơi bớt chút ít.
Vừa đi vừa ngắm, bất tri bất giác lại đi rất xa.
Ngẩng đầu nhìn thấy mấy chữ lớn lấp lánh trên tòa nhà đang tỏa ra ánh đèn năm màu ở đối diện, bước chân cô đột nhiên dừng lại, nhất thời có chút bối rối.
Khách sạn Đế Hào.
Sao lại đến đây rồi?
Là tình cờ, hay là tiềm thức muốn cô đến đây?
Theo bản năng xoay người muốn bỏ chạy, nhưng chưa đi được hai bước thì đã dừng lại.
Có gì phải trốn? Đã trễ thế này rồi, anh cũng chưa chắc ở bên trong, huống chi, cho dù gặp mặt thì đã sao? Anh cũng không thể nhận ra cô.
Như để chế giễu sự sợ hãi vô cớ của mình vừa rồi, cô hít một hơi thật sâu, bước về phía ánh đèn sáng chói kia.
…
Thẩm Nam Sơ vào tòa nhà, dưới ánh mắt ngạc nhiên của quản lý dưới lầu, cô đi quanh đại sảnh vài vòng, tìm thang máy.
Mấy năm nay, cô càng ngày càng mặt dày, chỉ mặc mỗi áo ngủ rồi khoác một chiếc áo lông, dưới áo khoác còn lộ ra một đôi dép bông hình tai thỏ.
Đầu tóc cô rối bù mà cũng dám đi vào khách sạn năm sao này.
Thẩm Nam Sơ coi như không thấy ánh mắt của những người khác, trực tiếp ấn thang máy, có người tới hỏi, cô liền vênh mặt, hống hách nói mình đến tìm chồng.
Không rõ tìm chồng làm gì, nhưng với ngữ khí và thần thái này, phối hợp với sắc mặt tái nhợt của cô lúc này, rất khó để người ta không suy diễn lung tung.
Mọi người nhìn nhau, cuối cùng cũng không ngăn cản.
Thẩm Nam Sơ vào thang máy, tùy tiện ấn một tầng, mới quay đầu nhìn về phía cô gái phục vụ thang máy đang đứng bên trong, trừng mắt nhìn cô.
“Xin chào.” Cô mỉm cười với cô gái phục vụ đang sợ hãi kia, nở một nụ cười vô cùng rạng rỡ: “Đêm nay Stone Ventures có buổi tiệc ở đây, là ở sảnh nào vậy?”
…
Mãi đến tầng 32, Thẩm Nam Sơ mới ra khỏi thang máy.
Cô đi trên đôi dép bông mua hai mươi mấy tệ từ cửa hàng, bước trên hành lang dài thơm tho phủ kín thảm trải dài tinh xảo.
Nhất thời cảm thấy hoang mang, như đang trong mơ.
Xa xa hình như có tiếng đàn piano vọng lại, cùng với mùi rượu và nước hoa đủ loại, khiến xung quanh càng có vẻ không giống thực.
Càng đến gần sảnh tiệc kia, càng cảm thấy tim đập nhanh, cảm giác sợ hãi vừa bị cô đè nén lại dâng lên, dũng khí cũng gần như không còn.
Cô có thể làm gì đây?
Bây giờ, khoảng cách giữa cô và anh không chỉ là cánh cửa dày nặng trước mặt này, cũng không chỉ là tòa nhà cao tầng năm đó, mà là khoảng cách ngàn trùng, ngăn cách bởi năm tháng dài đằng đẵng.
Thẩm Nam Sơ cúi đầu thở dài, xoay người định rời đi lại chợt nghe thấy một bên hành lang truyền đến tiếng động lạ, giọng nói trầm thấp của người đàn ông bất ngờ lọt vào tai: “Tôi rất xin lỗi…”
Âm thanh kia xuyên qua cánh cửa, mơ hồ không rõ ràng, nhưng ngực cô lại như bị một bàn tay nắm chặt, tim đập nhanh đến mức muốn nghẹt thở.
Ý thức còn chưa kịp phản ứng, thân thể đã hành động trước.
Cánh cửa đối diện đột nhiên mở tung, một cô gái với khuôn mặt xinh xắn dụi mắt sụt sịt từ trong cửa chạy ra.
Động tác của cô ta nhanh như một viên đạn pháo, suýt chút nữa đụng phải Thẩm Nam Sơ, thoáng cái đã chạy mất dạng.
Thẩm Nam Sơ lại hoàn toàn không để ý đến cô ta, ánh mắt dán chặt vào người đàn ông đối diện.
Anh đứng dưới đèn, làn da trắng nõn gần như trong suốt, bóng của kính râm khiến ngũ quan càng thêm sắc nét.
Nơi đó hình như là phòng họp, nhưng bây giờ chỉ có một mình anh.
Anh hoàn toàn không phát hiện có người đang nhìn mình, một tay chống xuống bàn hội nghị, tay kia lần dọc theo mép bàn, như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Thấy anh sắp chạm vào ly rượu vang trên bàn, Thẩm Nam Sơ lập tức sải bước tới, nắm chặt tay anh…