[ Edit - Caoh ] Sau Khi Bị Bạn Trai Bạn Thân Ngủ Nhầm - 127. Ánh Sáng Duy Nhất
Âm thanh đóng cửa thực sự rất nhẹ, nhưng Lục Thời Nghiên lại cảm nhận được, không khí trong căn phòng lúc đó bỗng dưng rung lên một cách mạnh mẽ.
Bóng tối trước mắt anh càng lúc càng dày đặc, đen ngòm không có biên giới, cả người như rơi vào một hố sâu tách biệt với thế giới bên ngoài, yên tĩnh, tối tăm, không có điểm dừng.
Cả thế giới chỉ còn lại một mình anh, không ngờ căn phòng này lại có lúc lạnh lẽo đến vậy, lạnh đến mức anh không thể kìm chế được mà phải run lên.
Lục Thời Nghiên thậm chí bắt đầu cảm thấy hối hận, hối hận vì sao vừa rồi anh không mở miệng giữ cô lại, vì sao phải có nhiều lo lắng như thế?
Có lẽ anh thật sự nên ích kỷ như cô nói, mở miệng cầu xin cô ở lại.
Anh có thể nói với cô rằng, anh sẽ cố gắng kiếm tiền để nuôi cô, sẽ học cách đi lại với chiếc gậy, sẽ dùng tất cả những dụng cụ hỗ trợ mà cô mua cho anh, mỗi ngày sẽ nấu ăn cho cô, giúp cô dọn dẹp phòng, không để mình trở thành gánh nặng của cô…
Sao lúc ấy anh không nói những lời đó?
Có lẽ nếu cô nghe thấy những lời này, cô sẽ không rời đi.
Nghĩ như vậy, sự hối hận như một bàn tay siết chặt lấy trái tim anh, khiến anh không thể thở được, hoang mang và đau đớn.
Lục Thời Nghiên thở dốc, tựa vào sô pha rồi loạng choạng đứng dậy, chân trần bước đi trong căn phòng vắng.
Nhưng không phải là đụng phải bàn, thì cũng va vào ghế, đồ đạc rơi lộn xộn, chân và đầu gối anh bị va đập đau nhói.
Những ngày qua, bước đi đều đặn không có vấn đề gì, không hiểu sao hôm nay lại trở nên khó khăn như vậy.
Cô sẽ trở lại, cô không phải đi lấy bưu kiện sao?
Chỉ là lấy một cái bưu kiện thôi, rất nhanh sẽ về, khi cô về, anh nhất định sẽ ôm chặt lấy cô, vùi đầu vào cổ cô mà nói, lần sau ra ngoài, nhất định phải đưa anh đi cùng, căn phòng này quá lạnh, anh không thể rời cô dù chỉ một giây.
Anh tự ép mình phải nghĩ như vậy, vì chỉ khi nghĩ thế, trái tim mới bớt đau đớn.
Quả nhiên, tai anh nghe được tiếng va chạm kim loại nhẹ ngoài cửa, âm thanh quen thuộc phát ra từ những chiếc móc chìa khóa và các đồ treo lủng lẳng va vào nhau.
Lục Thời Nghiên quay người lại, đôi mắt không có tiêu cự vẫn chăm chú nhìn vào hướng phát ra tiếng động.
Cô đã về rồi!
Tiếng ổ khóa xoay vang lên, mỗi một tiếng đều như búa tạ gõ vào huyệt thái dương, rung động dữ dội.
Chưa bao giờ anh cảm thấy cánh cửa kia mở ra lâu như vậy, anh vội vàng bước tới, ngón chân vô tình đá vào cái bàn bên cạnh, khiến anh loạng choạng suýt ngã.
Anh cũng không còn quan tâm cơn đau nhói nữa, Lục Thời Nghiên đưa tay loạn xạ vịn vào tường, rồi bước nhanh về phía cửa.
Cánh cửa mở ra, hiển nhiên là có người đứng sau cửa, giật mình hít sâu một hơi, anh lùi lại hai bước suýt ngã.
“… Thời Nghiên?”