[Edit] Cá Ở Trong Nồi - Tác Giả: Hà Cam Lam - CHƯƠNG 54: CHÚNG TA
Edit: SodaSora
—
Khoảng sáu giờ sáng, cục bọc nhỏ trên giường bắt đầu cựa quậy. Bé lăn qua lăn lại, mở to đôi mắt sáng hơn cả sao đêm, nhìn chằm chằm xung quanh, bị bọc trong túi ngủ làm bé khó cử động, đưa tay xoa mắt, miệng mấp máy rồi bắt đầu khóc.
Mạnh Giản kéo chăn trùm kín đầu, đưa chân đá Chu Minh Thân ở bên cạnh.
Chu Minh Thân ngồi dậy, vòng qua người cô, bế con trai đang nằm khóc ở bên cạnh lên, đầu tiên thay tã trước sau đó lại lau mặt cho bé. Bé cưng cứ cố liếm ngón tay của Chu Minh Thân, anh cười cười, đem con nhét vào ngực mẹ nó.
Anh vén áo cô lên, để con nằm nghiêng bên cạnh mẹ. Bé cưng rất thông minh, tự mình lăn đến phía kho lương thực, tìm cách đưa miệng tới ngực mẹ.
Mạnh Giản mở đôi mắt còn ngái ngủ nhìn con trai, trông vừa cố gắng vừa đáng thương. Cô không còn cách nào khác ngoài việc ngồi dậy ôm bé, ngáp dài, để đầu nhỏ của con vào ngực mình.
Chu Minh Thân xốc chăn lên nằm xuống, đầu gối lên tay nhìn hai mẹ con.
Một người thì nắm chặt tay cố gắng “ăn”, người kia thì gục đầu buồn ngủ.
Vợ con đều có đủ, anh còn cầu mong gì hơn nữa? Cảm giác thành tựu khi ký được hợp đồng bạc tỷ hồi trước, so ra còn không bằng một phần mười khung cảnh ấm áp lúc này.
Mặt trời dần nhô lên, khởi đầu cho một buổi sáng bận rộn.
Bởi vì dậy sớm cho nên lúc ngồi trên bàn cơm Mạnh Giản vẫn còn gật gù buồn ngủ, tóc suýt chút nữa rơi vào bát cháo cô mới giật mình tỉnh lại.
“Buồn ngủ như vậy sao?” Chu Minh Thân buồn cười nhìn cô.
“Buồn ngủ…” Cô lim dim mắt, gắp một miếng gừng bỏ vào miệng.
Chu Minh Thân nắm lấy cổ tay cô, gạc miếng gừng xuống, anh nói: “Sau này buổi tối đừng chơi điện thoại nữa, nghỉ ngơi sớm một chút.”
Mạnh Giản oán trách nhìn anh, “Là do chơi điện thoại sao?” Tối qua cô còn chẳng đụng đến điện thoại, bị người nào đó đè xuống giường kêu trời không thấu, gọi đất chẳng hay, sao lúc đấy không nghĩ đến việc cho cô đi ngủ sớm?
Chu Minh Thân cười mờ ám: “Nhịn lâu quá, xin lỗi em.”
Mạnh Giản dùng cái muỗng chọc chọc xương gà hỏi quản gia: “Buổi sáng cũng phải uống ạ? Nhiều dầu mỡ quá.”
“Hiện tại ngài đang trong thời gian cho con bú mà, phải ăn uống đầy đủ thì mới có sữa được, đừng chê tôi phiền.” Quản gia cười tủm tỉm nói.
Chu Minh Thân nói: “Không muốn ăn thì đừng ăn, cho con uống sữa bột cũng vậy thôi.”
(Truyện được đăng tại Wattpad và WordPress của SodaSora vui lòng không reup)
Thấy anh bênh vực như vậy, bà chỉ thở dài rồi lặng lẽ lùi xuống.
“Không phải là không ăn sữa bột sao?” Mạnh Giản đau khổ nói.
“Bị đói vài bữa là uống thôi, còn nhỏ đã kén ăn, thói quen không tốt!” Chu Minh Thân lau miệng, đặt khăn ăn xuống, “Đi thôi, sáng nay không phải em còn có tiết à?”