[Edit] Cá Ở Trong Nồi - Tác Giả: Hà Cam Lam - CHƯƠNG 51: BỌN HỌ
CHƯƠNG 51: BỌN HỌ
Edit: SodaSora
—
Mạnh Giản ngủ đến trưa mới hồi phục lại sức lực, tỉnh giấc cũng là bởi vì cô mơ thấy mình đang gặm móng giò heo, lúc sắp gặm được thì lại bị người khác giật mất, tức tới tỉnh.
Cô yếu ớt mở mắt, câu đầu tiên khi mở miệng là: “Tôi đói quá…”
Một đôi tay rắn chắc ôm cô dậy, cô đói đến mềm nhũn dựa vào ngực anh. Người hầu bưng tới một cái bàn nhỏ đặt lên giường, trên bàn để đầy đủ các loại đồ thanh đạm.
“Không có móng giò heo sao?” Cô ngẩng đầu lên hỏi.
Chu Minh Thân ôm cô, thổi nguội cháo trong bát cho cô, nói: “Hiện tại chỉ có thể ăn cái này thôi, chịu khó một chút”
Mạnh Giản ngẩng đầu nhìn anh, sao anh lại bình tĩnh với lạnh nhạt như vậy chứ? Không phải lẽ ra cô nên giận dỗi ra mặt cho anh xem sao? Sao cảm giác như quay về thời điểm lúc họ mới quen nhau vậy? Anh thì cao cao tại thượng, cô thì rụt rè nịnh nọt.
“Nhìn anh làm gì? Không phải em đói à?” Chu Minh Thân cúi đầu nhìn cô.
Mạnh Giản một tay chống lên giường, tay kia vòng ra sau cổ anh, ngửa mặt lên chủ động hôn lên môi anh.
Chu Minh Thân bị hành động bất ngờ này làm trở tay không kịp, định đẩy cô ra, ai ngờ gan cô to tới mức thậm chí chủ động đưa lưỡi vào.
Anh vuốt ve eo cô, cảm nhận được sự nhiệt tình và kỹ xảo của cô. Không kiềm được, anh lập tức đáp trả nụ hôn.
Chớp mắt tia lửa lóe lên, tình ý tràn ngập.
Mạnh Giản răng rất sắc, hơi dùng sức một cái, môi Chu Minh Thân đã bị cô cắn rách.
Cô đẩy anh ra, xoa miệng, rồi bắt đầu hớn hở ăn cháo.
Chu Minh Thân sờ lên môi môi bị chảy máu, hiếm khi ngẩng người như vậy.
“Ơ… cháo này ngon ghê!” Mắt Mạnh Giản sáng lên, ăn rất ngon lành.
Chu Minh Thân đứng dậy rời khỏi phòng, để lại cô một mình chậm rãi thưởng thức đồ ăn.
Tiếng cửa phòng đóng lại, Mạnh Giản ném thìa xuống, “Hừ, ra vẻ cái rắm!”
Bình tĩnh như thế, vậy sao vừa rồi còn ôm chặt tôi như vậy làm gì! Mạnh Giản tức giận nghĩ, bà đây sinh con cho anh ta, suýt nữa còn mất cái mạng nhỏ, vậy mà anh ta đối xử với mình như vậy à? Mặc dù biết suy nghĩ của mình như vậy là không đúng, nhưng cô vẫn rất tức giận đập xuống giường.
Nói mới nhớ, ơ? Cục cưng mình sinh đâu rồi? Mạnh Giản bỗng giật mình nhận ra.
Chu Minh Thân một tay bế con trai, tay kia cầm bình sữa cho bé bú, cái miệng nhỏ xíu mút chùn chụt, khiến trái tim anh mềm nhũn như nước.
Quản gia Cao gõ cửa phòng, nói: “Tiên sinh, có thể đi rồi.”
Một người phụ nữ tóc tai rối bù từ trên lầu lao xuống, cô chân trần đứng trên sàn nhà, sốt ruột hét lớn: “Không được đi!”
Quản gia Cao sửng người quay đầu nhìn cô, đã xảy ra chuyện gì sao?
Chu Minh Thân cũng bị dáng vẻ nổi điên của cô làm cho giật mình, lạnh giọng nói: “Em làm gì vậy? Còn không mau quay lại giường nằm đi!”