[Edit] Anh Là Của Em [Xuyên Qua Nhiều Thế Giới, 18+] - Thế giới thứ nhất: Chương 6
Chương 6
Edit & beta: Thảo Nguyễn
Mà hôm nay, thói quen leo lên sân thượng của anh vẫn không thay đổi như trước, nhưng anh đã sớm không nhớ rõ năm đó mình mang tâm tình gì, ngồi ở đây cả ngày.
Là tuyệt vọng, bi thương, lo nghĩ? Hay là cái khác? Tống Vọng chẳng muốn nghĩ nhiều.
Ly Âm xuống xe, theo thói quen nhìn về phía sân thượng, người đàn ông đã rút đi vẻ trẻ trung của thiếu niên, anh chỉ mặc một bộ quần áo ở nhà đặt hàng may thủ công lại rõ ràng mặc thành phong phạm người mẫu.
Nhìn thoáng qua nửa bên mặt của anh, khuôn mặt sắc nét như đao gọt lại như kiệt tác của thượng đế, lông mày đen, đôi mắt sắc bén, mang khí thế hơn người.
Người đàn ông chi lan ngọc thụ[1] như thế, khiến cho người ta không khỏi nghĩ nếu anh có thể đứng lên, thì sẽ phong hoa tuyệt đại[2] đến mức nào?
([1] chi lan ngọc thụ: ví von để miêu tả con người cao thượng, ưu tú, tài đức vẹn toàn
[2] phong hoa tuyệt đại: phong thái tài hoa có một không hai đương thời)
Ly Âm coi nhẹ trái tim nhảy loạn thình thịch của mình, chạy nhanh tới nhào vào trong lồng ngực của anh như một con bươm bướm, lại ngửi ngửi như con mèo nhỏ.
Tống Vọng vốn có khí thế cô độc lạnh lẽo bức người, vào giây phút thiếu nữ nhào vào trong lòng, liền hóa thành mềm mại yên ắng như hồ nước, trong đôi mắt đen như sao trời tràn đầy cưng chiều khiến cho người ta không nhịn được mà say mê trong đó.
“Ca ca.” Ly Âm tự nhiên ôm cổ Tống Vọng, từ tư thế nằm sấp điều chỉnh thành ngồi trên đầu gối của người đàn ông.
Cô ngẩng đầu mặt đối mặt với Tống Vọng, mặt mày nhẹ nhàng cong lên, đôi môi hình dạng xinh đẹp hơi vểnh, giọng điệu mềm nhũn: “Ca ca, anh có nhớ em không?”
“Âm Âm nói đi?” Tống Vọng không trả lời thẳng, nhẹ nhàng gạt làn váy xốc lên của cô, ôm cô bé yêu kiều mềm mại này vào trong lòng.
Ly Âm vung vẩy đôi chân trắng như ngọc ra trước ra sau, hai mắt còn thích thú nheo lại: “Ca ca, anh giảo hoạt, mỗi lần đều muốn em nói nhớ anh trước.”
Nghe lời ấy, Tống Vọng hơi nghiêng người ra phía trước, môi mỏng màu hồng đào nhạt khép khép mở mở: “Vậy Âm Âm có nhớ ca ca không?”
Hơi thở hương chanh quen thuộc, giọng nói ôn hòa thuần hậu như một ly vang đỏ, làm cho người ta không nhịn được muốn nếm thử, xem có phải là hương vị như trong trí nhớ chăng.
Ánh mắt nóng bỏng của Ly Âm lập tức rơi vào bên môi Tống Vọng, gật đầu như gà con mổ thóc: “Nhớ nhớ nhớ!” Cô nói liên tục ba từ muốn dùng để bày tỏ nỗi nhớ nhung của cô, kỳ thật hai người mới xa nhau không quá 9 tiếng đồng hồ.
Ly Âm vô ý thức chọc chọc lồng ngực căng đầy của người đàn ông, xấu hổ đỏ mặt nói: “Ca ca, anh ngồi đây đã bao lâu rồi?”