[Edit] Anh Là Của Em [Xuyên Qua Nhiều Thế Giới, 18+] - Thế giới thứ nhất: Chương 2
Chương 2:
Edit & beta: Thảo Nguyễn
Ánh mắt ông lão kinh ngạc, miệng há thật to. Ôi trời, bó tay rồi.
Linh hồn cô bé này rõ ràng tiến vào thân thể bé gái kia. Dù lúc trước chỉ liếc vội vàng, ông cũng không bỏ qua vầng sáng màu bạc bao trùm toàn thân cô bé kia. Linh hồn người bình thường sau khi chết đều là màu u ám, loại hiện tượng đặc thù như cô bé này cực kỳ hiếm thấy, trừ phi là công đức [1] thêm thân.
([1] công đức: làm nhiều việc thiện mà có, theo quan niệm Phật giáo, nhiều công đức sẽ được đầu thai tốt)
Theo lý thuyết cô nên đưa tin quay về điện Minh Vương ở giây phút cô chết rồi đi đầu thai, sao lại ở chỗ này?
Ông lão trăm mối vẫn không có cách giải.
Thấy bé gái đã tắt thở mở mắt ra, ông lão vội vàng để sát vào trước, dò hỏi: “Cô bé, với tuổi tác nhỏ của cháu, sao lại có công đức thêm vào trên người?”
Dị năng chữa trị chạy trong người, thân thể lãnh lẽo cứng ngắc chậm rãi khôi phục cảm giác ấm áp. Ly Âm vung vẩy cánh tay mập mạp non nớt trắng trẻo, vẻ mặt thành kính, hai tay nhẹ nhàng chắp lại, trong miệng thì thào.
Mặc dù môi của cô động, lại kỳ lạ không phát ra bất kỳ âm thanh gì.
Ông lão trên mặt như có điều suy nghĩ, tay vuốt chòm râu hoa râm, ngẩng đầu nhìn lại, liền thấy đứa bé đã chết lúc trước lơ lửng trên không trung, nói tiếng cảm ơn với cô bé đang đọc Vãng Sinh chú [2]. Linh hồn u ám dần dần hóa thành lốm đa lốm đốm bay về phía đêm đen như mực.
([2] Vãng Sinh chú: một loại chú ngữ của Phật giáo, theo quan niệm Phật giáo có tác dụng siêu độ vong linh, giúp linh hồn người chết về được âm phủ.)
Ly Âm thả tay xuống, mím môi nhìn về phía ông lão: “Đây là nguyên nhân cháu có công đức thêm thân.”
Kỳ thật ngay cả Ly Âm cũng không biết vì sao mình có công đức trên người. Trước tận thế cô nổi danh lười, cả ngày ở trên núi Hoa Đài. Trừ khi rèn luyện lịch lãm cần thiết, cô rất ít ra ngoài, ở thế giới bên ngoài khí hỗn loạn quá nhiều, còn không thoải mái bằng ở lại trong núi.
Sau tận thế cô kích phát dị năng chữa trị cấp một, nhưng dị năng này lại giống như gân gà, bởi vì cô không thể hấp thu tinh hạch [3]. Dị năng này chỉ có thể trị liệu miệng vết thương lớn bằng cái móng tay. Nếu miệng vết thương quá sâu, dị năng này hoàn toàn vô dụng.
([3] tinh hạch: một loại đá, hạt năng lượng thông dụng ở tận thế, dùng để thăng cấp dị năng, cũng có thể dùng như tiền)
Lại nói, núi Hoa Đài là miếu đạo sĩ còn tồn tại từ thời cổ đến nay, trải qua thời gian hơn một ngàn năm, cơ sở tất nhiên là không tầm thường. Không kích phát ra dị năng có tác dụng, cô liền dựa vào võ thuật đã học thuở nhỏ chém giết zombie. Lại nói tiếp, cô nên là mạng người quấn thân mới đúng.
Cô nhớ rõ mình đã từng đọc một cuốn sách cổ, bên trên có ghi lại: : “Người có công đức trên người nên từ bi vi hoài (*có lòng nhân từ), trong lòng có muôn dân trăm họ thiên hạ, cứu vạn quan thanh liêm đang trong tình trạng nước sôi lửa bỏng, hay là người lương thiện đạo hạnh cao sâu tạo phúc cho một phương.”
Không phải Ly Âm xem thường chính mình. Cô biết mình có bao nhiêu cân lượng, nguyện vọng của cô là làm sâu gạo (*ăn rồi chờ chết), về phần những… phẩm chất cao thượng kia hiển nhiên không thích hợp bao trùm trên người cô.
“Cô bé, cháu dùng cách gì nói chuyện trong đầu ông?”
“Cô bé, cháu bao nhiêu tuổi rồi?”
“Cô bé, tại sao cháu lại chết?”
Ông lão lảm nhảm trong miệng, không chút để ý Ly Âm có trả lời hay không. Ông bị nhốt ở chỗ này hơn một ngàn năm, thật vất vả có một người sống có thể nhìn thấy ông, một bụng lời nhẫn nhịn đã lâu đổ ra như ống trúc.
Tại sao mình lại chết? Ly Âm nhớ tới sư phó, nhớ tới các sư huynh sư đệ trong miếu đạo sĩ, nhịn không được bi thương trào ra. Cô lại lập tức nhớ tới mình có thể sống lại, vậy sư phó cùng sư huynh, sư đệ nhất định cũng sẽ sống lại ở một chỗ hẻo lánh trên thế giới.
Cánh mũi cô rung động, môi nhếch lên. Lại nhớ đến dị năng tinh thần vừa kích phát trong cơ thể, trong chốc látgương mặt bánh bao trắng trẻo đáng yêu như ngọc của cô đã rút đi kinh sợ. Thế giới to lớn, cô nhất định có thể tìm được cách thăng cấp dị năng.
Khí lạnh từng chút xâm chiếm cơ thể. Ly Âm khôi phục tinh thần, nhìn về phía ông lão đang bay phía trên mình. Theo trực giác cô cảm thấy người trước mặt sẽ không làm tổn thương tới mình. Ly Âm nghĩ đến có thể xin ông giúp đỡ hay không, liền dùng tinh thần lực truyền âm thanh: “Ông à, về sau cháu lại nói chuyện phiếm cùng ông được không? Trời đông giá rét thế này, cháu sợ là không chịu được bao lâu, ông có thể dẫn một người sống tới không?”
Có lẽ người hầu nhà kia còn chưa mất hết lương tâm. Lúc này cô đã ở bên cạnh đường cái, nếu có chiếc xe nào đi qua, ông lão giúp đỡ chặn lại, cô liền nghĩ cách làm cho người nọ mang cô rời đi.
Ly Âm mạnh mẽ nhíu mày lại, bấm ngón tay tính toán, được bốn chữ: quý nhân trợ giúp.